Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 225: Luyện (1)

Nhìn từ bề ngoài thì thanh kiếm này rất là bình phàm, hoàn toàn không có vẻ gì là thần binh lợi khí.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không có rút ra thử kiếm.
Không nói đến kiếm phát ra động tĩnh, chỉ riêng cảm giác đã khác biệt.
Không biết tại sao, thứ này cho Lý Hỏa Vượng cảm giác bất an, giống như Đại Thiên Lục.
“Tuy sư thái nói thứ này không uy hiếp đến ta, nhưng mà ta cảm thấy nên ít rút nó khỏi vỏ.” Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ.
“Lý sư huynh, đi nổi không? Nếu đi không nổi thì muội lấy bữa sáng vào phòng cho huynh nhé?”
“Không cần, để huynh ngồi một chút là được, hiện tại không có Đan Dương Tử ở phía sau giục, chúng ta có thể từ từ.”
Vừa dứt lời, ba tiếng cười chồng lên nhau phát ra từ trần nhà.
Lý Hỏa Vượng ngước lên nhìn, liền trông thấy ba cái đầu của sư phụ đồng thời nhìn chằm chằm chính mình, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc.
"Ngươi cười cái gì!"
"Lý ... Lý sư huynh?" Bạch Linh Miểu nhìn lên trần nhà trống rỗng, lại nhìn về hướng Lý Hỏa Vượng, trong lòng nổi lên một chút bất an.
"Không có gì, chúng ta ra ngoài ăn thôi.” Lý Hỏa Vượng đặt tay phải lên vai Bạch Linh Miểu, lảo đảo ra ngoài phòng.
Lý Hỏa Vượng bước ra thấy bên ngoài trời đã sáng.
Toàn bộ tiêu cục dù là sân trước hay sân sau đều náo nhiệt.
Dường như Triệu Tần đã dặn dò gì đó, trên đường đi ai trông thấy Lý Hỏa Vượng đều cực kỳ tôn kính vái chào.
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng lướt qua cột gỗ bên phải nhìn hướng luyện võ trường náo nhiệt ở phương xa.
Cậu thấy nhóm Cẩu Oa, Cao Trí Kiên, Xuân Tiểu Mãn, Tôn Bảo Lộc đang múa gì đó với một số tiêu sư.
Lý Hỏa Vượng thắc mắc hỏi:
"Bọn họ làm cái gì thế?”
“Cẩu Oa đề nghị bọn họ chỉ điểm cho mình trước, kết quả người khác cũng đều chạy tới góp vui, về sau thành như vậy."
"A, thật biết cách ăn bớt. À, lát nữa muội hãy đi khách điếm nói với Lữ bầu gánh, ông ấy không gặp người e rằng sẽ cho rằng chúng ta bỏ rơi họ.”
“Biết rồi.”
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đan Dương Tử, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Tiên gia không có phiền phức gì chứ?”
Mắt Bạch Linh Miểu lấp lóe, đáp:
“Không, sao Lý sư huynh hỏi vậy?”
"Không có thì tốt rồi, nếu có thì nhớ nói cho huynh biết. Nhớ kỹ, muội không phải Lý Chí, thật sự có chuyện gì thì giao cho huynh tìm cách giải quyết.”
“Ừm, biết rồi.”
Bốn phía an tĩnh lại, hai người một bên hưởng thụ khoảng lặng hiếm có này một bên thong thả đi hướng nhà bếp.
Trong khoảng thời gian này luôn đi gấp, hiếm khi nhàn rỗi như vậy.
Bạch Linh Miểu nhẹ tựa vào ngực Lý Hỏa Vượng, trong lòng ngọt ngào.
"Có chuyện gì tuyệt đối đừng giấu muội, dù khó khăn đến đâu chúng ta cũng có thể cùng nhau nghĩ biện pháp, dù sao muội bây giờ ... chỉ còn huynh.”
“Ừm.”
"Ăn ... Ăn ... Ăn ... ".
Nhìn Cao Trí Kiên ở trước mắt lắp bắp nói hết nửa ngày mãi không thành câu, Lý Hỏa Vượng chán nản thở dài một hơi.
Lý Hỏa Vượng vươn tay thu hai cuốn sách từ tay tên to con:
"Được rồi, không cần ngươi, ngươi đi đi."
Chờ Cao Trí Kiên tội nghiệp đi ra ngoài, Lý Hỏa Vượng cúi đầu lại nhìn hai quyển sách trong tay.
Trong đó có một cuốn sách giấy bình thường, cuốn sách khác bị sáp bán trong suốt bao bọc.
Cuốn sách bị sáp bọc là Hỏa Áo Chân Kinh lúc trước Khương Anh Tử tặng cho cậu, sách còn lại là nàng dịch ra.
Hỏa Áo Chân Kinh là thứ tốt, mặc kệ quá trình trị liệu thống khổ vô cùng, nhưng lỡ có ngày trên đường bị ngoại thương thì nó có thể cứu mạng.
Thứ tốt như vậy nếu không học cách dùng thì rất đáng tiếc.
Nhưng mà hiện tại Lý Hỏa Vượng đã vô hạn đến gần với thất học, đừng nói chữ lạ trên chân kinh, dù là chữ dịch cậu cũng xem không hiểu,
“Cứ như vậy không phải là cách, không thể mù chữ cả đời, ta nhất định phải học lại chữ.”
Lý Hỏa Vượng trên mặt mang theo một chút bất đắc dĩ nhét Hỏa Áo Chân Kinh vào ngực mình.
Tuy nói vậy nhưng muốn học trọn bộ chữ có tính hệ thống sẽ mất vài năm.
Dù mời người khác đi theo chính mình phiên dịch từng chữ sợ rằng cũng cần mấy tháng, chính mình hiện tại căn bản không có thời gian này.
Kêu Sỏa Tử là người duy nhất biết chữ trong nhóm dạy cho thì càng mệt tâm, có hai câu mà lắp bắp hết mười phút.
Lý Hỏa Vượng không bỏ cuộc lại mở sách dịch ra:
“Gỗ ... miệng ... người ...”
Chữ vuông đập vào mặt, Lý Hỏa Vượng bây giờ chỉ biết vài chữ đơn giản nhất.
"Ha ha, đây mới là đúng với câu trả hết chữ nghĩa cho thầy cô.” Lý Hỏa Vượng tự giễu mình.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng sau khi Đan Dương Tử chết thì kiến thức đã mất sẽ quay về, nhưng nay xem ra không có chuyện đó.
Cốc cốc!
Cửa phòng bằng gỗ bỗng bị gõ vang:
“Lý hiền đệ có đây không? Ta đã tìm được kiếm phổ mà ngươi muốn.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng nhất thời đứng lên, đi qua mở cửa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận