Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 543: Ra mặt (2)

Cũng ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đột ngột chui ra từ gần đó.
Thân thể lúc mơ hồ lúc rõ ràng, trông rất vặn vẹo.
Người kia mặc áo dài màu xanh sậm, tóc đen bẩn thiểu dính cục che khuất khuôn mặt, nước bùn đặc quánh phủ lên chiếc quần.
“Nhĩ Cửu, mau ra tay! Người này là Tâm Trọc!”
Ký Tướng cực kỳ căng thẳng bản năng hét lên, mười sáu cây ngón tay của Lý Hỏa Vượng đã trước tiên bay ra ngoài.
Khi Tâm Trọc nhẹ ngước tóc lên, mười sáu móng tay bay qua nháy mắt biến mất hơn phân nửa.
Thừa dịp đối phương xử lý ngón tay của mình, Lý Hỏa Vượng giật mạnh một miếng thịt lớn trên người ném qua.
Da người mang theo máu xoay tít bị mờ dần dưới năng lực của đối phương, Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú vào dưới chân của Tâm Trọc, kiếm tiền đồng trong tay cậu giống như roi dài quất qua.
Mắt thấy không kịp tránh né, bên cạnh Tâm Trọc bỗng xuất hiện một người đàn ông vẻ ngoài như ăn mày, giống như tấm thuẫn chặn trước kiếm tiền đồng.
Đó là Hồng Đại biến mất, hắn bị ném ra!
Cùng với tiếng kim loại ma sát, đồng tiền ma sát thân thể ăn mày bắn ra tia lửa.
Thấy thế công của mình bị đối phương ngăn trở, lúc này Lý Hỏa Vượng nổi khùng lên.
Lý Hỏa Vượng dứt khoát thọc kiếm vào bụng mình rạch một đường.
“Giỏi giấu lắm phải không? Để ta xem ngươi giấu kiểu gì!”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng cực kỳ dữ tợn, hai tay giao nhau cắm vào miệng vết thương rồi kéo mạnh, hai khúc xương sườn bị cứng rắn giật ra.
Lý Hỏa Vượng xoay đầu xương sườn cho mặt cắt đâm ngược vào ngực mình.
Lý Hỏa Vượng hút ngụm khí lạnh, Tâm Trọc ở phương xa hét thảm, cùng khom lưng y như cậu.
Lý Hỏa Vượng chịu đựng đau đớn kịch liệt cười phá lên, cảm giác đau của đối phương cùng chung với mình thì dễ xử rồi.
Ba mũi nhọn móc ngược đâm vào kẽ móng tay của Lý Hỏa Vượng, cậu duỗi thẳng đầu ngón tay, cúi người đâm mạnh xuống đất.
Tâm Trọc bị đau đớn không phải con người chịu nổi khiến thân thể co giật, dường như nó còn muốn trả thù, nhưng khi thấy Lý Hỏa Vượng chậm rãi kéo mũi nhọn dính máu thịt ra ngoài thì rốt cuộc sợ, bất chấp đánh trả, vội vàng xoay người chạy.
Trong tình huống này, Lý Hỏa Vượng làm sao có thể bỏ qua. Cậu nhanh chóng dán hai tấm phù lục lên đầu gối.
Mặt Lý Hỏa Vượng nổi gân xanh, thân thể kéo theo tàn ảnh xé gió lao về phía Tâm Trọc.
Trong tình huống không ngừng dùng các loại khổ hình hành hạ đối phương, Lý Hỏa Vượng cách Tâm Trọc càng lúc càng gần.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng lại xâm nhập vào căn phòng đầy tro bụi thì Tâm Trọc bỗng dưng biến mất.
“Chuyện gì vậy? Người đâu?”
Lý Hỏa Vượng rất là không cam lòng, mới rồi chỉ thiếu chút nữa, một chút xíu nữa thôi!
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu hỏi những người khác theo sau lưng, Ký Tướng đáp rằng:
“Ài, chờ ta nghỉ một lát, buộc Tâm Trọc ra mặt không phải việc dễ dàng."
Giờ phút này sắc mặt của Ký Tướng rất là nhợt nhạt, ngón tay khẽ run, Thân Đồ Cương cũng không khá hơn gì.
Thoạt nhìn buộc Tâm Trọc lộ mặt làm hao phí tinh lực của họ rất lớn.
“Vừa rồi ngươi đã tổn thương được nó, lát nữa làm thêm lần này thì chắc chắn tên này chạy không thoát, Nhị Ngưu lần này tìm người đều là chuyên môn kiềm chế Tâm Trọc.”
So sánh lúc mới gặp thì Thân Đồ Cương hiện tại rõ ràng có thái độ với Lý Hỏa Vượng tốt hơn nhiều, cũng không biết có phải vì Nhị Thần không.
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng hơi gật đầu:
“Vậy được, chờ bắt được Tâm Trọc là ta sẽ ...”
“Hả? Sẽ cái gì? Ta muốn nói cái gì?” Lý Hỏa Vượng mới rồi còn càu nhàu nhanh chóng tỉnh táo lại, có chút nghi hoặc nhìn mọi thứ xung quanh.
Căn phòng này thoạt trông không lớn, góc tường chất đống một số khoai lang còn dính bùn, củ lớn củ nhỏ.
Từ cỏ khô hõm xuống đặt một bên có thể chứng minh nơi này từng có người ở.
“Là ai ngụ lại đây à?” Lý Hỏa Vượng sờ xương ngực, đau nhức khiến cậu nhớ lại những ký ức vừa bị biến mất.
“Đúng rồi, không sai, là Tâm Trọc! Nó giấu ký ức của ta!”
Lý Hỏa Vượng định lấy giấy vàng ra viết lên giấy, nhưng ngẫm lại năng lực của đối phương, Lý Hỏa Vượng suy tư một lát sau, rút một mũi nhọn trong kẽ móng tay ra, khắc vào mé trong cánh tay trái của mình.
Lý Hỏa Vượng viết đơn giản mục đích chuyến đi và nguy hiểm của Tâm Trọc xong mới thở phào nhẹ nhõm.
"Các ngươi mau nhìn, trên tường có chữ!”
Lời của Thác Bạt Đan Thanh khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn.
Lý Hỏa Vượng nghe tiếng kêu thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa khe hở vách tường bò đầy dây thường xuân mơ hồ có nét chữ.
Kiếm tiền đồng biến dài thành roi nhanh chóng bay lượn vài cái, dọn sạch vách tường.
"Hà vi nhi ngã, dư chung thị hà? Quái tai."
"Bất dục sát chi dã! Ngô trực dục quan chi!"
"Trắc thân bất kiến ngô, ngô dục giai hành yên!"
Thác Bạt Đan Thanh nghiên cứu kỹ:
“Nhìn giống như là Tâm Trọc viết, nhưng sao nét bút không giống như cùng một người viết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận