Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 560: Xe ngựa

Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu tìm được Ký Tướng trong đống xác gầy trơ xương, ông đầu rơi máu chảy, ngực còn ôm chặt xác chết của Tâm Trọc nam.
Cũng lục tục tìm được người khác, thông qua vết đao trên tay, Lý Hỏa Vượng phát hiện thiếu một người, Thác Bạt Đan Thanh, hắn đã bị vĩnh viễn giấu đi, vô luận là bị Tâm Trọc nam hay nữ giấu thì mãi mãi không thể trở về.
Nhóm Ký Tướng nói cho Lý Hỏa Vượng cùng một lời là, lúc chạy trốn Thác Bạt Đan Thanh đã chậm chân bị giữ lại nơi ấy mãi mãi.
Tuy Lý Hỏa Vượng hơi thắc mắc là cùng chạy trốn nhưng tại sao cố tình là Thác Bạt Đan Thanh bị để lại, nhưng hắn tin lời của họ.
Cửa trạm dịch của Ngân Lăng Thành, Lý Hỏa Vượng, Liễu Tông Nguyên, Hồng Đại cung kính tiễn Ký Tướng về kinh.
“Ta đi đây, các ngươi hãy trở về, chờ khi đến Thượng Kinh sẽ hồi âm cho các ngươi, yên tâm đi, lần này thù lao tuyệt đối không thiếu các ngươi.”
“Nếu dám bạc đãi chúng ta về mặt đó thì ta sẽ là người đầu tiên không tha cho bọn họ! Đều là chúng ta lấy mạng đổi về, không được thiếu một đồng nào!”
Ký Tướng nói xong những lời hiên ngang lẫm liệt đó thì quay qua nhìn Lý Hỏa Vượng được Bạch Linh Miểu dìu, ông ngẫm nghĩ, vươn tay móc mặt nạ đồng tiền ra khỏi ngực, hai tay đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Nhĩ Cửu, đây là thứ của ngươi đúng không? Lúc chúng ta chạy trốn đã thấy nó, tiện thể mang ra giúp ngươi.” Ký Tướng nói chuyện hết sức thân thiết, hoàn toàn khác với lúc trước.
Lý Hỏa Vượng cố ý cách xa bọn họ khi thi triển Thương Khương Đăng Giai, theo lý thì họ không nên biết Lý Hỏa Vượng làm cái gì.
Nhưng sau khi đi ra, thái độ của Ký Tướng đối với Lý Hỏa Vượng đã phát sinh thay đổi lớn, dùng từ thân thiết không đủ để hình dung, thậm chí có thể nói là tôn kính, hơn nữa trong tôn kính mang theo một chút sợ hãi.
Nương cơ hội trả lại mặt nạ đồng tiền, Ký Tướng đè thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm, đồng ý việc của ngươi thì tuyệt đối sẽ hoàn thành. Tối đa mười ngày, nửa tháng, ta sẽ dùng bồ câu đưa thứ ngươi muốn tới cho ngươi!”
"Cung tiễn Ký Tướng đại nhân!" Lý Hỏa Vượng nhận lấy mặt nạ đồng tiền, đeo lên mặt của mình.
Tuy Lý Hỏa Vượng đã có con thoi màu đen mà Gia Cát Uyên đưa cho, hữu dụng hơn mặt nạ nhiều, nhưng có thêm một lớp bảo hiểm cũng tốt.
“Ngươi cứu mạng của ta, ta sẽ ghi nhớ ân tình này, chờ khi ta nghỉ hưu thì vị trí Ký Tướng thuộc về ngươi.”
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng đẩy ra Bạch Linh Miểu, thì thào vào tai Ký Tướng:
"Ký Tướng đại nhân, ngài thật sự muốn lĩnh tình của tại hạ thì hãy dẫn tiến Binh Gia cho tại hạ quen. Tại hạ cần dùng gấp."
Biến Bạch Linh Miểu trở lại bộ dạng cũ thậm chí còn quan trọng hơn thoát khỏi Tâm Tố, sự sống chết của hắn không đáng gì, nhưng không thể mặc kệ Bạch Linh Miểu, hắn đã có lỗi với cô lắm rồi.
"Được, được, ta hiểu mà.” Ký Tướng cười tủm tỉm nói, lấy cái khăn tơ đỏ ra khỏi ống tay áo lau bụi trên đạo bào cho Lý Hỏa Vượng, sau đó lên xe ngựa.
Cùng với tiếng vó ngựa, Ký Tướng cưỡi xe ngựa mang theo xác chết của Tâm Trọc rời khỏi.
Ba người ở lại liếc nhau, Liễu Tông Nguyên gãi đầu nói:
“Phía cửa đông thành mới mở một nhà kỹ viện mới, hay là ...”
Liễu Tông Nguyên còn chưa nói xong, hai người kia đã dứt khoát bước đi.
Lý Hỏa Vượng bị thương nặng ngồi trên xe ngựa chậm rãi đi về phía khách điếm ở trọ.
Nằm trong sợi bông mềm mại, Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở ra một hơi, vì Tâm Trọc mà chuyến đi này chịu đủ loại đau khổ, nhưng rốt cuộc đạt tới mục đích.
Sắp tới cứ ở yên chờ bồ câu của Ký Tướng, kế hoạch của hắn rốt cuộc vọt một bước dài tới trước.
Càng quan trọng là Ký Tướng hiện tại nợ hắn một ân tình lớn, nếu không có hắn thì ông đã sớm nằm luôn ở đó, nếu lợi dụng tốt việc này thì thậm chí sẽ giúp được nhiều.
“Grừ grừ!” Màn Thầu ở bên cạnh nhẹ dụi đầu vào khuỷu tay của Lý Hỏa Vượng, dường như nó có thể cảm giác được hắn đang bị thương rất nặng, lỗ tai dựng đứng nay dán sát đầu chó.
Hai đầu ngón tay đen thui từ một bên duỗi qua xách sau gáy của Màn Thầu ném ra ngoài xe ngựa.
“Hỏa Vượng, hay là huynh vứt bỏ thẻ tre mang trên lưng đi, mỗi lần huynh ra tay là phải bị thương, sao chịu nổi chứ? Huynh thật sự không biết đau sao?"
Bạch Linh Miểu từ bên cạnh cầm lấy một chiếc gối mềm lót sau đầu Lý Hỏa Vượng, hắn nhìn khuôn mặt thiếu nữ gần trong gang tấc, cười khổ nói:
“Ta đau chứ, đau muốn chết. Nhưng mà Miểu Miểu, chẳng lẽ đổi thứ khác thì tốt hơn sao? So với tu luyện mấy thứ linh tinh khác thì ít ra Đại Thiên Lục đơn giản hơn.”
Bạch Linh Miểu lộ vẻ mặt khinh thường nói:
“Huynh hãy thử xem, không thử làm sao biết? Huynh cứ tiếp tục làm như vậy, không chừng hôm nào đó sơ sẩy một cái sẽ chết.”
“Chết à.” Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt không có bất cứ sợ hãi: "Thật ra chết cũng không có gì đáng sợ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận