Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 850: Hoàng đế (1)

“A... Ngươi chính là Nhĩ Cửu đúng không?” Một đạo sĩ cà lơ phất phơ từ trong bóng tối bên cạnh đi ra.
Đạo bào trên người hắn ta rách nát tả tơi, đầy những mảnh vá, đôi chân bẩn thỉu cũng không đi giày, trên đầu còn dùng dây thừng màu đỏ quấn một quả cầu nhung gấm màu canh lá cây bẩn thỉu.
Lúc này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không chú ý tới tướng mạo kỳ quái kia của hắn ta, toàn bộ ánh mắt đều dán chặt vào tay trái đang ôm đầu của một nữ nhân của hắn ta.
"Nhĩ Cửu a... sao bây giờ mới tới? Hừm? Bệ hạ rất thất vọng về ngươi, vậy mà hạng nữ nhân yếu ớt nhất vẫn còn lảng vảng bao lâu nay như vậy, bổn đạo gia chỉ một tay thôi cũng làm xong rồi.”
Vị đạo sĩ đầy mảnh vá trên người này cầm lấy đầu của An Bình công chúa, đặt nó lên tầng cao nhất trên đống đầu người.
Giờ phút này, trên khuôn mặt xinh đẹp của An Bình công chúa tràn đầy tuyệt vọng, miệng há to, nhận lấy nước mưa từ trên trời không ngừng rơi xuống, đây không phải thế thân, đây là chân thân.
An Bình công chúa đã chết rồi, người tranh giành ngôi vị cuối cùng không còn nữa, điều này cũng có nghĩa Cơ Lâm sắp đăng cơ rồi, mục đích của Xúc Xắc đã đạt thành rồi.
Đạo sĩ mặc đạo bào rách nát kia chắp tay sau lưng, tản bộ đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, giọng đầy vẻ lấy làm tiếc mà nói: “Ôi... có một số người không có mắt nhìn, bệ hạ sắp đăng cơ thành hoàng đế rồi mà việc đưa than trời tuyết thì hắn biết còn dệt hoa trên gấm hắn lại không biết.”
Trong cơn mưa lớn, Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay: "Không thể nào! Không thể để hắn ta đăng cơ. Chí ít là trước khi Xúc Xắc chết đi, không thể để cho hắn ta đăng cơ.”
Ngay khi đạo nhân với đạo bào rách nát kia chuẩn bị rời đi, Lý Hỏa Vượng nắm lấy lấy chuôi Tích Cốt Kiếm, dùng sức chém mạnh về phía hắn ta.
Thấy vết nứt sắp đánh vào đầu đạo nhân kia, hắn ta rụt đầu vào trong như một con rùa, trực tiếp né tránh.
Ngay sau đó, đầu của đạo nhân kia lại chui ra từ trong đạo bào, mặt đầy vẻ tàn ác nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: “Ngươi dám đánh lén bổn đạo gia.”
"Người là do ngươi giết, cũng chỉ có ngươi biết An Bình công chúa đã chết rồi, chỉ cần ta giết chết ngươi thì trong mắt người khác An Bình công chúa vẫn còn đang sống, Cơ Lâm sẽ không đăng cơ nổi.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng lao về phía đạo nhân kia với những xúc tu khắp người.
Trời đang mưa rào rào, cơ thể thỉnh thoảng co giật, Lý Hỏa Vượng quỳ một gối xuống đất, thở hổn hển.
Vết thương sắp lành trên người mình lại nứt ra thì không nói, thậm chó còn thêm nhiều vết nữa, bị thương rất nghiêm trọng.
Có thể giết chết An Bình thì không phải dạng vừa, đạo nhân mà không biết Cơ Lâm tìm được từ đâu tới này có thực lực rất mạnh, gần đuổi kịp Đan Dương Tử rồi.
Đặc biệt là lôi pháp thần bí khó lường kia của hắn ta lại càng uy lực kinh người, có điều may mà lúc này Lý Hỏa Vượng không còn là Lý Hỏa Vượng của trước kia.
Một hòn non bộ dính đầy máu được Bành Long Đằng nhấc lên cao, ra sức ném về phía người đạo nhân ăn mày đang hấp hối trên mặt đất.
Cùng với sự rung chuyển dữ dội của mặt đất, toàn bộ cơ thể của đạo nhân như một quả dưa hấu bị búa tạ đập trúng, bắn tóe ra xung quanh.
Tuy nhiên, điều này dường như không đủ để giải tỏa cơn giận, trong cơn mưa như trút nước, Bành Long Đằng lại đập mạnh hòn non bộ dính máu xuống xác chết kia một lần nữa.
Liên tục mấy lần, trước mặt nàng ta đã không còn thấy máu thịt gì nữa ngoài một cái hố trũng sâu trước mặt, toàn bộ máu thịt đã bắn tung tóe ra xung quanh rồi.
“Đủ rồi, ta nói đủ rồi!” Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, hòn non bộ mà Bành Long Đằng giơ lên đã trực tiếp đập thẳng vào người nàng ta, cuối cùng xuyên qua thân thể không đầu của nàng ta và đập xuống đất, nàng ta lại biến thành hư thể.
Lý Hỏa Vượng thở hồng hộc và đứng dậy, há miệng và nhổ Lý Tuế ra ngoài: “Tuế Tuế ngoan, giúp cha một việc.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa đi đến bên cạnh đống sọ người, vươn tay lấy thủ cấp của An Bình công chúa xuống và đưa cho Lý Tuế: “Hắc Thái Tuế không phải rất giỏi ký sinh sao? Vậy có thể khống chế đầu người này không?”
“Cha, để con thử xem.” Lý Tuế duỗi xúc tu qua, nhận lấy cái đầu và nhập vào trong cơ thể của mình.
Một lúc sau, khi đầu của An Bình công chúa lại lần nữa từ trong cơ thể của Lý Tuế nhô lên, nàng ta đã có thể chớp mắt rồi.
"Cha? Như vậy sao?” Đầu của nữ nhân xinh đẹp được xúc tu chi chít đội lên, cười hỏi Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vốn nghĩ rằng nếu Lý Tuế không làm được, thì mình chỉ đành lột da người xuống, dùng phương pháp của Tọa Vong Đạo làm một bộ da vẽ. Hiện tại xem ra thuật nghiệp hữu chuyên công, loại chuyện này vẫn là sở trường của Hắc Thái Tuế.
Nhìn thấy ánh mắt và nụ cười tự nhiên của nó, Lý Hỏa Vượng gật đầu đồng ý. "Được, như vậy là được rồi, chỉ cần ngươi lộ mặt ra, trong mắt người khác, An Bình công chúa chính là đang còn sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận