Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 470: Ấm áp (2)

"Ôi, dù sao cũng chỉ là chút việc nhỏ của Giam Thiên Tư, ngươi chơi liều làm gì?”
"Tiểu tử ngươi vừa nhìn đã biết là người vừa mới vào đúng không? Ta nói cho ngươi biết, sau này vừa nhìn mà biết là giao dịch lỗ vốn thì hãy khoan dung một chút.”
"Hơn nữa, bọn họ chỉ là một đám Bạch Liên Giáo bình thường, ngươi có cần phải dùng trận thế lớn như vậy không? Tính khí của Áo Cảnh Giáo các ngươi đều nóng nảy như vậy sao?”
Đối với những lời nói của người này, Lý Hỏa Vượng không có bất kỳ phản ứng nào, lặng lẽ chậm rãi đi về phía trước.
"Ta tên là Liễu Tông Nguyên, người của Nguyệt Lượng Môn, ngươi tên là gì?”
"Sao vậy? Bị câm rồi sao? Ngươi cũng đang luyện bế khẩu thiền như những hòa thượng kia?”
Vào lúc bước ra khỏi bãi đất cháy, Lý Hỏa Vượng nhớ tới điều gì đó, đưa tay chạm vào vết thương trên bụng.
Cây trường mâu đâm vào cơ thể mình trước đó hiện tại đã bị đốt cháy thành một khúc than đen, nhét vào trên bụng Lý Hỏa Vượng như một cái nút chai.
Dùng ngón tay nắm lấy mép than, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng kéo ra, một cái lỗ to bằng quả óc chó xuất hiện trên vùng bụng cháy sém của cậu.
Lý Hỏa Vượng giơ một ngón tay cháy đen ra, móc vào bên trong.
“Ôi, ôi.” Nhìn thấy cảnh này, Liễu Tông Nguyên mang theo vẻ mặt khó coi, răng hàm tê nhức.
Nhưng ngay khi ngón tay của Lý Hỏa Vượng sắp đi vào, một cái xúc tu khô nứt run rẩy từ trong lỗ đen thò ra ngoài, quấn lấy khớp ngón tay của Lý Hỏa Vượng, sau đó một con mắt có hai con ngươi lóe qua trong chiếc lỗ đó.
"Ôi! Ngươi thật là kỳ quái, cái kia trong bụng là thứ gì vậy? Sao ta chưa từng nghe nói Áo Cảnh Giáo có thứ này?”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Liễu Tông Nguyên một cái, cuối cùng mở miệng nói: "Nguyên Anh."
"Nguyên Anh? Ta nhớ rằng Nguyên Anh không phải đều được treo bên cổ sao? Sao của ngươi lại ở trong bụng? Không sợ không cẩn thận sẽ biết thành phân sao?”
Lý Hỏa Vượng phớt lờ hắn, tiếp tục đi về phía trước.
"Hài, huynh đệ, chuyện này đã kết thúc rồi, xong việc cả rồi, ngươi còn cúi gằm mặt làm gì?"
Nghe thấy lời này, trên mặt Lý Hỏa Vượng nở một nụ cười khổ: “Xong rồi, đúng vậy, không sai, hoàn toàn xong rồi.”
"Làm sao vậy? Ngươi đau lòng thay cho bọn họ sao? Huynh đệ ơi, ngươi có biết những thôn làng khác ở gần Ngưu Tâm Sơn trước kia đã biến mất như thế nào không? Người bọn họ giết còn nhiều hơn số người ngươi giết rất rất nhiều, ngươi đây chính là thay trời hành đạo đấy.”
Lý Hỏa Vượng bỏ tay ra khỏi vai hắn và đứng yên tại chỗ: "Ngươi đi đi, chúng ta không cùng đường, mỗi người một ngả từ đây đi.”
“Mỗi người một ngả?” Liễu Tông Nguyên đứng lại tại chỗ, kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Vượng bị cháy đen thành than trước mặt: “Ngươi như vậy, ngươi còn có thể đi đâu? Nướng thịt thơm như vậy, chưa đi được nửa đường đã bị hùm cọp tha đi mất rồi.”
"Đây là chuyện của ta, ngươi mau đi đi." Lý Hỏa Vương chậm chạp ngồi trên mặt đất.
Liễu Tông Nguyên đưa tay gãi sau đầu, sau khi suy nghĩ một hồi liền quay người đi về phía khu rừng bên cạnh.
Nhưng đi được mấy bước, hắn lại suy nghĩ một chút và thở dài, xoay người trở lại, đứng trước mặt Lý Hỏa Vượng: “Thôi bỏ đi, cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến Tây phương, ngươi nhắm mắt lại.”
“Cái gì?” Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, nhìn chiếc mặt nạ gỗ có bôi má hồng trên mặt.
"Bảo ngươi nhắm thì ngươi cứ nhắm đi, tiểu gia ta nếu thực sự muốn hại ngươi còn cần động thủ sao? Ngươi ở đây không có người chăm sóc, không mấy ngày nữa sẽ chết.”
Lý Hỏa Vượng giơ đôi tay cháy sém lên, che đi con ngươi hoàn toàn không có mí mắt.
“Soạt soạt soạt.” Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được thứ gì đó đang chuyển động trên người mình, mang theo một số sợi lông mềm mại, cảm giác có chút giống chiếc bút lông.
Thời gian hai nén hương trôi qua, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nghe thấy giọng nói của hắn: “Được rồi, bỏ tay xuống đi.”
Khi Lý Hỏa Vượng bỏ tay xuống, cậu nhìn thấy lớp da đã bị cháy kia trên cơ thể mình đã mọc lại.
Nhưng sau khi cẩn thận phân biệt, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện ra rằng đó không phải là da của mình mà là một lớp giấy màu hồng.
Loại màu sắc đặc biệt này khiến Lý Hỏa Vượng nhớ đến những người giấy bị thiêu đối trước mộ kia.
Không chỉ là làn da, hiện tại trên người mình còn mặc một chiếc áo giấy, cũng là cùng kiểu dáng với người giấy.
Điều thần kỳ hơn nữa là đây không chỉ là hàng mẫu cho hay mà sự đau đớn do không có da trên khắp người Lý Hỏa vượng cũng đã biến mất rồi.
"Đừng động vào nước, nhớ tránh mưa đi, ướt rồi sẽ không linh nữa.”
"Ngươi đến từ môn phái nào vậy? Thần thông này thật đặc biệt." Lý Hỏa Vương nhìn về phía cái mặt nạ gỗ trước mặt.
"Không phải đã nói rồi sao? Ta là người của Nguyệt Lượng Môn, thứ này là Niêm Tự Quyết của bổn môn, ngoại trừ Niêm Tự Quyết ra, còn có bài, hợp, qua, nguyệt, biệt, liễn, khai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận