Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1279: Giúp đỡ (2)

"Cái mồm nát của ngươi, chuyện gì qua miệng người lần nào cũng thêm mắm thêm muối."
Nghe thấy lời nói của Triệu Ngũ, trên mặt Cẩu Oa lập tức không nén được giận, vội vàng lấy lời nói đâm chọc hắn.
"Triệu Ngũ , ta nghe nói ngươi vẫn chưa hết hy vọng với Tiểu Mãn à? Còn nhờ người bán hàng rong gửi thư cho tỷ ấy, ngươi biết được mấy chữ? Vậy mà đi viết thư."
Lời nói này lập tức khiến Triệu Ngũ nổi nóng, cầm cái nạng bên cạnh đập lên người hắn ta: "Ngươi bớt nghe ngóng chuyện người khác đi! Ta biết nhiều chữ hơn rồi! Tiên sinh nói ta còn có thể thi tú tài nữa!"
Trong lúc họ đang cãi nhau, Dương Tiểu Hài bên cạnh men theo con đường đất chạy một mạch đến đón y trượng phía trước: "Bạch sư tỷ! Tỷ về rồi!"
Nghe thấy Bạch Linh Miểu trở về, hai người kia lập tức gác lại cãi vã, vội vàng chào đón.
"Sư muội, Tiểu Mãn không về sao?" Triệu Ngũ vươn đầu nhìn đoàn trượng khí phái Bạch Liên Giáo.
"Tránh ra đi! Là ta nhờ người tìm muội ấy về!" Cẩu Oa đẩy Triệu Ngũ ra, phàn nàn với Bạch Liên Miểu đang vỗ đầu Tiểu Hài.
"Bạch sư muội, Lý sư huynh lại điên rồi, muội mau quản thúc huynh ấy đi, huynh ấy sắp dọn sạch nhà chúng ta rồi!"
Ngay sau đó, hắn ta kể lại lần nữa chuyện của Lý Hỏa Vượng một cách sinh động như thật, thêm mắm dặm muối.
"Đừng lo lắng, có ta ở đây, huynh ấy không dọn hết đâu."
"Đúng vậy, chờ sau này muội tìm được huynh ấy, muội dọa huynh ấy thử xem, muội cứ nói, nếu làm mấy chuyện hại người lại không lợi mình nữa, muội không thể sống cùng với huynh ấy!"
"Mặc dù bây giờ chúng ta dư dả rồi, nhưng thời buổi này không thể sống như vậy, nếu không, núi vàng núi bạc cũng có thể dọn sạch."
Bạch Linh Miểu lại nhẹ nhàng lắc đầu, khi cô nghiêng người một cách vững vàng, đội nghi trượng phía sau tách ra, để lộ một xe lương thực có bánh xe hằn rất sâu.
Rất nhanh sau đó, từng túi lương thực được đưa vào ám thất từ đường, khiến ám thất đã trống rỗng bắt đầu có tiếng vọng lại dần dần được lấp đầy một lần nữa.
"Bạch sư muội, chỗ lương thực này ở đâu tới vậy?" Cẩu Oa há hốc mồm nhìn khung cảnh này.
Hắn ta tiến lên một bước, định nói không cần khiêng vào, để bên ngoài là được rồi, khi nào Lý sư huynh cần, cũng phải bỏ thời gian bỏ công sức dời ra nữa thôi.
Nhưng khi nghĩ lại, hắn ta lại không nói gì cả, như vậy càng tốt, ít nhất cũng có thể bớt phá của lại chút: "Bạch sư muội, chỗ thức ăn này ở đâu ra vậy?"
"Các tín đồ Bạch Liên Giáo quyên góp, không phải chỉ có người nghèo mới tin Bạch Liên, ngoài ra, đừng nói với huynh ấy biết chỗ lương thực này là ta chuyển đến."
"Muội thật sự không khuyên huynh ấy sao?" Cẩu Oa lộ ra vẻ hiếm lạ, hai vợ chồng cùng nhau phá của, điên hết rồi sao?
"Nếu đã là chuyện huynh ấy muốn làm, sao ta phải cản trở, nếu huynh ấy đã là người đàn ông của ta, vậy thì ta nên giúp huynh ấy hoàn thành chuyện bản thân muốn làm."
Cẩu Oa đưa tay gãi một bên mặt một vùng trắng một mảng vàng đó của mình, do dự suy nghĩ một hồi, sau đó thận trọng hỏi: "Mọi người không sao đấy chứ?"
Kể từ một năm nay trôi qua, sao cứ cảm thầy hai vợ chồng này kỳ lạ.
Bạch Linh Miểu lắc đầu, xoay người ngồi lên chiếc kiệu trắng hoa lệ, rồi được những Bạch Lư khiêng đến đầu thôn.
"Mới đó đã đi rồi sao? Về một chuyến cũng không dễ dàng, ăn một bữa rồi hãy đi chứ? Tiểu Hài! Mau đi giết lợn đi".
"Lần tới đi, Vô Sinh Lão Mẫu đã trở lại, việc trong Bạch Liên Giáo chồng chất, sau này sẽ có người bổ sung kho lương định kỳ, vất vả hướng dẫn một chút nhé."
"Nếu muội không cho ta nói, thì Lý sư huynh cũng có thể cảm nhận được có gì đó không ổn, huynh ấy lại không phải kẻ mù, còn không nhìn ra nơi này mãi mãi không được dọn sạch như chậu đựng thức ăn sao?"
"Không sao, ta hiểu huynh ấy, chỉ cần đủ lương thực, với tính cách của mình, huynh ấy sẽ không để ý đến những việc nhỏ nhặt này đâu." Kiệu của Bạch Linh Miểu không dừng lại, dần dần rời khỏi Ngưu Tâm Thôn.
"Đúng rồi, sư huynh Triệu Ngũ, Tiểu Mãn nói, huynh đừng gửi những bức thư đó nữa, tỷ ấy nói tỷ ấy không biết chữ."
Đội ngũ Bạch Liên hùng dũng rời đi, để lại tiếng cười trộm trên nỗi đau người khác của Cẩu Oa cùng với Dương Tiểu Hài dành cho Triệu Ngũ.
Lý Hỏa Vượng khom người, bước vào một hầm đất, nhìn thấy Miêu Quế Hoa theo hòa thượng học cách rắc nước lên đất, để giữ môi trường của hầm đất luôn âm u và ẩm thấp.
Những hòa thược đó và bách tính Đại Tề cẩn thận bẻ từng cây nấm cô rồi đặt vào những chiếc giỏ rơm mới toanh.
Thần sắc trên mặt họ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù mỗi ngày chỉ ăn một khô một loãng, nhưng ít nhất đều là lương thực hàng thật giá thật.
Hầm đất này rộng hơn, trên tường và mặt đất treo chi chít những giỏ chứa đầy đất, những thứ này đều là đất đen bên ngoài thành, được dùng để trồng nấm cô rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận