Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1419: Tâm Trọc

Bạch Linh Miểu bước tới trước mặt Tâm Trọc, nghiêm túc cảm giác người này, bảo đảm bóng dáng của mình hoàn toàn phản chiếu trong mắt hắn ta, sau đó khăn trùm đầu đỏ phủ lên đầu của hắn ta.
Chờ khi Tâm Trọc kéo khăn trùm đầu đỏ xuống, bốn phía đã trống rỗng không có ai, trên mặt hắn ta không có vẻ gì là ngạc nhiên, hắn ta đã quên Bạch Linh Miểu và Bạch Lư.
“Đây ... đây là đâu? Tại sao ta ở đây?” Tâm Trọc mờ mịt hỏi bốn phía.
Khi Tâm Trọc xoay người nhìn hoàn cảnh giống nhau, hắn ta lặp lại câu hỏi:
“Đây ... đây là đâu? Tại sao ta ở đây?”
Bạch Linh Miểu đang mang theo người của mình ra khỏi phòng tối, đường khẩu ở bên ngoài, thậm chí toàn bộ Thượng Kinh Thành đều thay đổi hoàn toàn.
Bầu trời một mảnh đen ngòm, khiến hết thảy đều trong trạng thái nhìn thấy và không thấy, các nhà cửa sập xệ vô số hoang tàn, giống như Đại Lương quốc bị mất nước, nơi này là thế giới bị Tâm Tố lãng quên.
"Chúng ta đi, tất cả cẩn thận, người bị nhốt ở đây đã sớm bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ, bọn họ có địch ý rất lớn với người lạ.”
Bạch Linh Miểu mang theo đi trong hoàng thành rách nát này, định bắt một chiếc lưỡi để hỏi đường.
Nếu như nói nơi này thật sự có Tâm Tố, vậy dựa theo năng lực đặc biệt của họ chắc sẽ rất nổi tiếng trong những người bị nhốt ở đây.
Con đường trống rỗng không giữ được lâu, Bạch Linh Miểu có năng lực cảm giác rất mạnh lập tức nghe được một số giọng nói khùng điên đến từ bên ngoài Tam Cung.
“Ha ha ha! Kỳ lạ ghê, kỳ lạ ghê, cháu nội cưới bà nội ...”
"Đi, ở bên này, âm thanh truyền đến từ bên này.”
Bạch Linh Miểu mang theo Bạch Lư lao về phía phát ra âm thanh, bên kia vẫn không ngừng truyền đến giọng nói.
“Nâng heo bò ngồi trên ghế, nấu máu mủ ruột thịt trong nồi ... Con gái ăn thịt mẹ, con trai đánh trống da cha ... ha ha ha!”
Dường như giọng nói kia không ngờ sẽ có người đến, Bạch Linh Miểu nhanh chóng tới gần, nhìn thấy ngọn nguồn âm thanh kia.
Đó là một hòa thượng ngồi ngược trên tòa sen, bả vai co giật, lẩm bẩm lời nói khó hiểu:
"Mọi người tới chúc mừng, ta thấy thật khổ ... rất khổ ... ha ha ha ha ha ha!”
Bạch Linh Miểu vung tay lên, hai vị Bạch Lư mặc áo ngắn tay bằng lá bùa lập tức kéo hai sợi xích sắt xông lên.
Xiềng xích mang theo tàn ảnh bay lên, cột chặt hòa thượng ngồi ngược trên đó.
Sợi xích kéo căng, hòa thượng bị trói ngã xuống trước mặt Bạch Linh Miểu.
Hòa thượng thoạt trông rất gầy, hoàn toàn là da bọc xương, dường như đã điên rồi, hai tay giống chân gà moi ruột của mình, lận ruột như lận tràng hạt.
"Đại sư phụ, ở bên này có thấy Tâm Tố đi qua không? Nếu chịu giúp tiểu nữ tử, sau khi xong việc ta sẽ giúp đại sư phụ thoát khỏi bể khổ này.”
Đối mặt báo đáp đầy hấp dẫn của Bạch Linh Miểu, nhưng hòa thượng dường như không nghe thấy gì, tiếp tục lời nói điên khùng:
“Nâng heo bò ngồi trên ghế, nấu máu mủ ruột thịt trong nồi ... Con gái ăn thịt mẹ, con trai đánh trống da cha ...”
Hỏi mấy lần mà đối phương không có phản ứng gì, Nhị Thần mở miệng nói: "Không được, tên này sớm phát điên, trời biết bị Tâm Trọc quên đi bao lâu rồi. Xem ra nếu muốn bắt đầu lưỡi thì phải chọn một số mới vừa vào vài năm thôi.”
Bạch Linh Miểu không đáp lại lời của Nhị Thần, ngược lại lùi nhanh ra sau, khi cô đã ở trong vòng vây của Bạch Lư mới nói:
“Cẩn thận! Đằng sau miếu đổ có rất nhiều người đi tới!"
Bạch Linh Miểu vừa dứt lời, màn che rách nát bỗng bị vén lên, một đám người kỳ lạ bụng phình to người trần truồng, hai mắt đỏ rực, giống như thủy triều lao về phía bọn họ.
Trong đó có nam có nữ, vô tận lãng quên ép bọn họ phát điên.
Khi nhìn thấy bộ dạng của Bạch Linh Miểu thì những người này càng điên cuồng, không sợ sống chết xông tới trước.
"Kết trận! Bảo hộ Thánh Nữ!"
Bạch Lư nhanh chóng thần đả, bọn họ được các loại nhập xác dễ dàng ngăn mấy thứ này ở vòng ngoài.
Nhưng dù bẻ đầu của họ xuống cũng vô ích, ở đây không có cái chết.
Khác với Thiên Đạo tử vong biến mất, người trong chỗ này còn tràn ngập điên cuồng và giết chóc.
Một giọng nói bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến:
"Đi bên này! Nhanh lên! Các ngươi còn đứng đây là họ sẽ tụ tập càng nhiều!”
Bạch Linh Miểu nhanh chóng cảm giác, kinh ngạc phát hiện nói lời này là người quen, từng là cấp trên Giam Thiên Tư của Lý sư huynh,
Lần trước đối phó Tâm Trọc thì hắn ta bị lạc ở đây.
Nhìn thần thái của Thác Bạt Đan Thanh, Bạch Linh Miểu phán đoán đối phương bởi vì mới vào vài năm vẫn chưa bị hành hạ đến điên, có thể trao đổi.
“Rút hướng đông nam, theo kịp người đàn ông kia!”
"Thùng thùng thùng! Hồng hoàng lưỡng giáo cao sơn hạ, thường mãng tứ xà ly liễu xà bàn sơn, nhất cổ phong ly liễu mộ lăng cao quan..."
Cùng với nhịp trống có tiết tấu và Bang Binh Quyết, móng vuốt sắc bén nhanh chóng xé một người thành hai nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận