Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 644: Về kinh

Lý Hỏa Vượng bắt đầu chạy nhanh về, nhưng mãi tới đêm khuya vẫn còn chưa đến Thượng Kinh, không còn cách nào, dù sao lúc đến tay không, khi về thì có thêm một cái xác nặng trĩu.
Tuy không có đầu nhưng Lý Hỏa Vượng không quên chính mình là Tâm Tố, chờ tìm ra cách luyện chế Tâm Tố thì xác chết của hắn chắc chắn có tác dụng lớn.
Lý Hỏa Vượng thả hết máu của xác mình, sau đó bôi muối thô từ trong ra ngoài, công việc chống phân hủy đơn giản đã hoàn thành.
Lý Hỏa Vượng nhìn bầu trời mùa đông, thở hắt ra, lau mồ hôi trên mặt, buông xác chết cõng trên lưng xuống, đi vào rừng tìm củi lửa.
Mới qua Tết chưa bao lâu, thời tiết còn lạnh cóng, buổi tối ngủ không thể không đốt đống lửa, dễ bị đông lạnh bệnh.
Khi Lý Hỏa Vượng dùng Tử Tuệ Kiếm chặt cành thì trên trời chậm rãi rơi xuống những đốm trắng. Tuyết rơi, đây là đợt tuyết đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy từ khi đến thế giới này.
Ngửa đầu nhìn vầng trăng trắng thoắt ẩn thoắt hiện trên trời, Lý Hỏa Vượng thở ra luồng khói trắng, động tác càng nhanh.
Phải chặt nhiều chút, buổi tối hôm nay chắc chắn sẽ càng lạnh.
Răng rắc! Răng rắc!
Tùy theo dao đánh lửa không ngừng ma sát, bắn ra chút tia lửa, nhưng tia lửa rơi xuống cành cây thì không cháy.
Lý Hỏa Vượng thử một lúc, chợt nghĩ tới cái gì, móc một cuốn lịch cũ ra khỏi ngực.
Lý Hỏa Vượng lại ma sát mấy cái, ném lịch cũ bắt lửa vào trong đống củi, dâng lên lửa trại.
Ánh lửa màu da cam hắt lên mặt và tay của Lý Hỏa Vượng, hắn cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Lý Hỏa Vượng dựa người gần đống lửa hơn, tựa vào xác chết không đầu của mình, chậm rãi khép mắt lại.
Hòa thượng ảo giác bỗng lại gần nói:
“Này đạo sĩ, ta nói chuyện này với ngươi đi.”
"Ta mệt mỏi, ngày mai đến Thượng Kinh còn có một đống việc phải làm, có chuyện gì hãy đợi hôm khác nói.”
“Không phải, là tiểu tử không có da mặt tên Hồng Trung ấy, ngươi còn nhớ đúng không? Ta nghe hắn nói ngươi có thể biến giả trở thành thật, có đúng vậy không?”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở mắt ra, nhìn về hướng cái đầu trọc sắp dán sát mặt mình.
Hòa thượng xoa tay, biểu cảm có chút mong đợi hỏi:
“Vậy có thể nào ... không chừng ... có lẽ ... sau này ngươi cũng có thể biến mấy người chúng ta thành sự thật không?”
"Cái gì?" Lý Hỏa Vượng thoáng chốc không còn buồn ngủ, ngồi bật dậy nhìn đám ảo giác Bành Long Đằng, Hồng Trung, Kim Sơn Trảo, hòa thượng.
Lý Hỏa Vượng đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào khuôn mặt không có da của Hồng Trung:
“Ngươi lừa dối hòa thượng thăm dò ý của ta, ngươi muốn gì?”
Vẻ mặt của Hồng Trung hớn hở nói:
"Ha ha, không có ý gì khác, chẳng qua hơi tò mò. Ngươi nghĩ đi, nếu ngươi giết ta rồi lại khiến ta biến thành thật sự thì thú vị biết mấy.”
“A, cứ nghĩ tiếp đi, trong mộng cái gì đều có."
“Ài, ngươi nói gì vô tình thế, tốt xấu cả gia đình chúng ta cũng xem như đồng cam cộng khổ đi tới bây giờ, nếu chúng ta có thực thể, về sau nếu ngươi gặp chuyện phiền phức gì thì chúng ta cũng có thể giúp ngươi.”
“Yên tâm, nếu ta có thực thể sẽ không hại ngươi đâu. Bây giờ ta phát hiện ngươi rất thú vị, đặc biệt là lúc trước giả làm Hồng Trung châm ngòi ly gián, rất có phong thái của Tọa Vong Đạo chúng ta!”
Lý Hỏa Vượng lười phản ứng với Hồng Trung, đơn giản khép mắt lại ngủ.
Trong lúc nửa nóng nửa lạnh, Lý Hỏa Vượng không biết mình ngủ từ bao giờ, khi lại mở mắt ra thì thấy mình đã bị tuyết chôn.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi không khí khô ráo, vốc một nắm tuyết trắng nhét vào miệng nhai, hắn kéo xác mình đông lạnh cứng ngắc từng bước đi hướng Thượng Kinh Thành.
Thượng Kinh có tai mắt, cứ kéo xác chết vào như vậy chắc chắn sẽ bị Giam Thiên Tư phát hiện, nói thế nào đều không rõ.
Lý Hỏa Vượng đào hố chôn xác chết không đầu của mình trên một ngọn đồi, may mắn hiện tại trời lạnh, cộng thêm ướp muối sẽ không bị hư.
Nhìn cổng thành hơi lạnh lẽo ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, trực tiếp đi vào trong.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng tiếng tụng kinh kỳ lạ lúc trước sẽ khiến Thượng Kinh Thành đại loạn, kết quả không có cái gì phát sinh, chẳng qua là vì tuyết rơi mà có chút lạnh lẽo.
Lý Hỏa Vượng đoán không lầm, Thượng Kinh quả nhiên đều có tai mắt của Giam Thiên Tư, hắn vừa đi vào không bao lâu đã bị người vây quanh.
Nhìn Nam Cung ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng cướp nói trước, biểu cảm hết sức khó coi:
“Nam Cung huynh, ta bị Tọa Vong Đạo lừa."
Vẻ mặt của Nam Cung rất là phức tạp nhìn Lý Hỏa Vượng, ngây ra một lúc sau mới mở miệng nói:
“Đi theo ta, ngươi tuyệt đối không ngờ Tọa Vong Đạo đã dùng thân phận của ngươi làm cái gì."
Lý Hỏa Vượng đi theo Nam Cung dẫn dắt trở lại nha môn Giam Thiên Tư, dọc theo hành lang bằng gỗ không ngừng xuyên qua, đi tới một gian phòng tràn ngập bầu không khí nặng nề.
Trong phòng, một cái đầu ngũ quan vặn vẹo thành Hồng Trung quang minh chính đại đặt trên bàn, trước mặt còn cắm ba nén nhang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận