Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 732: Rồng (1)

Ngay lúc ông ta còn muốn nói gì, bị một tiếng kinh hỉ cắt ngang: “Là ngươi à!”
Hoàng đế Đại Lương vui mừng từ trong đám người đi ra, đi về phía Lý Hỏa Vượng.
Có điều tự nhiên hắn không đạt được ý muốn, lúc đang sải bước đến, bị hai lão thái giám ngăn lại mất.
Cách qua thái giám, hoàng đế Đại Lương vẻ mặt đắc ý bắt đầu khoe khoang với Lý Hỏa Vượng: "Vị huynh đài này, có phải bị dọa rồi không? Không ngờ tới chứ gì, ta lại thành hoàng đế!”
“Tham kiến bệ hạ.” Lý Hỏa Vượng hành lễ với hắn ta, hắn vốn định an an ổn ổn trở về, nhưng rất hiển nhiên vị hoàng đế trẻ tuổi này cũng không có ý định nghĩ như vậy.
“Này! Lần trước đa tạ ngươi nhắc nhở, nếu không phải ngươi nói cho ta biết, ta đã bị người nọ lừa rồi! Ngươi tâm tính không tệ, là người tốt, về sau ở bên cạnh ta làm quan đi! Muốn làm quan gì cũng có thể nói với ta.”
“Hoang đường! Đây là lời của hôn quân!” Một câu nói của quốc sư, trong nháy mắt khiến hoàng đế Đại Lương biến sắc, lập tức không dám quá càn rỡ.
Xem ra tuy hắn ta là hoàng đế Đại Lương tôn quý, nhưng có một số chuyện cũng không làm chủ được.
“Bệ hạ, có phải quên hôm nay phải làm gì rồi không?”
Hoàng đế Đại Lương đứng yên ngoan ngoãn, đoan chính trả lời rằng: “Tế phẩm đã đủ, cho nên quả…quả nhân hôm nay phải đi Hoàng miếu, tế bái tiên đế.”
“Đúng vậy.” Mí mắt nặng nề của quốc sư Đại Lương rũ xuống, không nói gì nữa.
Bị quốc sư dọa, hoàng đế Đại Lương tuy rằng không dám trì hoãn chính sự, nhưng nhìn ra được đối diện với sự xuất hiện của Lý Hỏa Vượng hắn ta vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi đi theo sau trước đã, đi cùng ta, đợi bận xong chính sự, chúng ta sẽ trò chuyện một phen!”
Môi quốc sư run rẩy, có điều cuối cùng vẫn không có mở miệng quát lớn, nhưng trong lòng ông ta đã tính toán hết, trở về phải nói chuyện đàng hoàng với hoàng thái hậu.
Lý Hỏa Vượng vốn định từ chối, nhưng một đám lão thái giám bao vây hắn, làm cho hắn căn bản không rời đi được. Nhìn thoáng qua bóng lưng quốc sư Đại Lương, Lý Hỏa Vượng liền không có ý định làm bất cứ hành động khác người nào.
Tuy rằng chuyện này có chút vượt qua dự liệu của mình, nhưng loại chuyện kết bạn với hoàng đế này, cũng đúng thật không được tính là chuyện xấu, chỉ là có chút phát sinh không đúng lúc.
Đi theo đội hình thanh thế to lớn của hoàng đế Đại Lương, Lý Hỏa Vượng vòng vo trong hoàng cung Đại Lương.
Trong khoảng thời gian này hoàng đế Đại Lương thỉnh thoảng quay đầu lại, rất hiển nhiên trong lòng ngập tràn tò mò đối với Lý Hỏa Vượng. Nhất là sau khi ở tiết Thượng Tỵ lúc trước, Lý Hỏa Vượng từng giúp hắn.
Nhưng Lý Hỏa Vượng lại không nghĩ như vậy, hắn chỉ muốn nhanh chóng đi qua, đừng sinh thêm phiền phức nữa, Miểu Miểu còn ở bên ngoài chờ đây.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng, trực tiếp đi đến chỗ gọi là hoàng miếu coi như xong việc, lại không nghĩ tới bọn họ vậy mà đường cũ trở về, đi vào trong cổng vòm vừa nãy.
Thái giám gọi là đại tổng quản trước đó đã mang theo một đám tiểu thái giám chỉnh tề quỳ thành một hàng, cung nghênh hoàng đế Đại Lương đến.
Mà trên bàn bát tiên trước mặt bọn họ, bảy cái đĩa ngọc lớn tầm bằng chậu rửa mặt xếp thành một hàng, bên trên bày biện đủ loại đồ vật.
Trong đó có nụ hoa sắp nở óng ánh trong suốt, trứng gà trắng mặt ngoài mềm mại không ngừng vặn vẹo, cùng với một miếng thịt làm được như ý.
Các loại đồ vật khác nhau đều được bày ở trong bát không giống nhau, nhưng duy chỉ có một cái đĩa ngọc cuối cùng là khác, nơi đó trống rỗng, ngoại trừ thỉnh thoảng bay ra một ít khói đen, cái gì cũng không bày lên.
Lý Hỏa Vượng lúc này mới hiểu, trên đĩa ngọc cuối cùng kia chính là bày linh nghiệt mà mình bắt được, thứ mà mình khổ sở vất vả bắt tới, lại là cống phẩm để tế bái hoàng đế đã chết, chính là dùng để bày ra ngắm.
Trong nhất thời, Lý Hỏa Vượng có chút cảm thấy vì cố gắng lúc trước của mình mà cảm thấy không đáng.
Khó trách mình vừa giao linh nghiệt, hoàng đế Đại Lương này liền tới, thực ra hắn ta vẫn luôn đang đợi đây mà.
“Đều cầm lên đi.” Một loạt thái giám bên cạnh Lý Hỏa Vượng ôm đầu đi ra ngoài, hai tay bưng đĩa ngọc, giơ cao quá đỉnh đầu, đi theo phía sau hoàng đế Đại Lương đi tới phía hoàng miếu.
Tiếp theo lại đi tầm nửa tiếng, khi Lý Hỏa Vượng dùng cái mũi nhạy bén kia ngửi được mùi đàn hương, hắn hiểu đã tới hoàng miếu.
Nhìn từ bên ngoài, cái gọi là hoàng miếu Đại Lương này, chẳng khác mấy so với đền miếu bình thường, có chăng là lớn hơn trang nghiêm hơn.
Mà đi tới nơi này, hoàng đế Đại Lương rõ ràng thu liễm rất nhiều, trịnh trọng thi lễ với hoàng miếu, dẫn theo thái giám cung nữ đi vào.
Hoàng miếu rất lớn, hơn nữa bốn phía bày đầy nến chỉnh tề, khiến cho trong phòng trở nên có chút khô nóng, một số lão thái giám không mắt không tai quỳ gối ở góc tường, gõ mõ ngày đêm không ngừng niệm kinh Phật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận