Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 269: Xe ngựa (2)

Lý Hỏa Vượng dồn hết sức lực hét ra tên của thứ trong đầu:
“Đại Na! Nó tên Đại Na!”
Lời này thốt ra, không khí trong xe ngựa trở nên kỳ dị, chăn ấm áp dường như không thể ngăn được lạnh lẽo bên ngoài.
Một vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ vang bên tai mọi người, ngoài xe có tiếng ngựa hú, tiếng Màn Thầu sủa.
Lý Hỏa Vượng biết đó không phải là Đại Na, nó nổi điên rồi, không thể nào chú ý cậu, là thứ khác chú ý tới cậu.
“Xéo ngay!” Tùy theo Lý Hỏa Vượng quát khẽ một tiếng, bốn phía im bặt, dần an tĩnh lại.
Đầu đầy mồ hôi, Lý Hỏa Vượng nằm trên mặt đất, thở dồn dập, giọng nói nghẹn ngào của Bạch Linh Miểu vang bên tai cậu:
"Lý sư huynh, ta sai rồi, ta thật sự sai, huynh đừng nghĩ nữa, chỉ cần huynh luôn ở bên cạnh ta thì ta sẽ không hỏi nữa.”
Trong xe ngựa đen ngòm, đầu tiên là hai tay nâng Lý Hỏa Vượng dậy, một bàn tay khác dùng khăn lông lau trán cho cậu, một tay khác bưng tới một chén nước, cẩn thận đổ vào miệng cậu. Có bốn tay liên tục trấn an, Lý Hỏa Vượng dần hít thở đều đều, đầu óc ù đặc, ù tai cũng dần biến mất.
Lý Hỏa Vượng yếu ớt nhìn thiếu nữ trước mắt:
“Sự tình ... là như vậy ... ".
Không biết từ khi nào, Lý Hỏa Vượng mệt mỏi thiếp ngủ.
Khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại thì bên ngoài xe ngựa đã sáng, áo trong của cậu cũng được thay mới.
Nhìn nóc xe trên đầu, Lý Hỏa Vượng giơ tay sờ chăn trống rỗng ở bên cạnh, thở dài một hơi, dùng tay đè huyệt Thái Dương, xoa nhấn.
Tối hôm qua Lý Hỏa Vượng cố gắng nhớ lại vài thứ đã tan biến, thứ ở trong đầu cậu trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Nhưng dù mơ hồ đến đâu thì Lý Hỏa Vượng biết được chút chuyện từ trong đó.
Chính Đức Tự tôn sùng Đại Phạt thịt, An Từ Am dơ bẩn lười biếng tham lam, Tọa Vong Đạo lừa người lừa thần, Khiêu Đại Thần dùng mạng người trao đổi.
Thần thông của mọi người ở đây có chút kỳ lạ.
Càng miễn bàn mấy tai họa như Tịch Nguyệt Thập Bát, Du lão gia, Đại Mẫu Mẫu cùng với Hỉ Thần.
Lúc trước Lý Hỏa Vượng cho rằng mình xuyên qua thế giới vốn nên hỗn loạn như vậy.
Nhưng nay xem ra, căn bản không phải thế, nguyên nhân căn bản nhất là thế giới này vốn có vấn đề.
Nó cũng bị bệnh như cậu, nếu không thì đã chẳng như vậy, nó vốn nên bình thường một ít.
"Thế giới này rốt cuộc là chuyện gì?" Lý Hỏa Vượng thì thào tự nói.
"Nó tên Đại Na? Có quan hệ gì với những người Khiêu Na Hí không? Theo như lời Lữ Trạng Nguyên đã nói thì Na Hí là diễn kịch vô cùng cổ xưa, là tổ tông của kịch khác.”
“Nghe như những người Khiêu Na Hí đang tế bái Đại Na, nhưng mà ...”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại những người bị Tọa Vong Đạo lừa gạt công kích chính mình, bọn họ không có thực lực xứng đôi với bối cảnh mạnh mẽ, thậm chí không mạnh bằng đám thổ phỉ.
“Ài.” Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, cậu lười tìm hiểu những chuyện này.
Mặc kệ Đại Na phát sinh cái gì đều chẳng liên quan tới cậu, cậu chỉ là một người phàm tục, hiện tại càng hẳn là suy xét một việc tương quan đến mình.
Tại sao cậu sống được? Đây là câu hỏi mới cho Lý Hỏa Vượng, cậu đã vào sâu trong Bạch Ngọc Kinh cực kỳ khủng bố kỳ lạ, một nơi không nên tồn tại con người.
Lý Hỏa Vượng chẳng những không tan biến cùng Đan Dương Tử, ngược lại còn sống.
“Đây cũng là năng lực của Tâm Tố? Hay Ba Hủy mà ta nhìn thấy đã cứu ta?”
Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung, muốn tìm kiếm đáp án, nhưng mà đáp án không dễ tìm.
Có thể sống đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà Lý Hỏa Vượng sợ loại chuyện tốt này sẽ kéo theo phiền phức.
Lý Hỏa Vượng vừa suy nghĩ vừa ngồi dậy, lấy quần áo ở trong hòm dưới lớp chăn, bắt đầu mặc vào.
Lý Hỏa Vượng đi ra xe ngựa, nhìn bờ sông phương xa, gió buổi sáng thổi nhẹ sợi tóc màu trắng của Bạch Linh Miểu tựa như làn sóng gợn.
Bạch Linh Miểu tập trung giặt đồ, nửa bên mặt được tia nắng sớm chiếu sáng trông thanh nhã linh tú.
Lý Hỏa Vượng nhìn thiếu nữ đi theo chính mình đồng cam cộng khổ, bỗng thấy xúc động.
Bạch Linh Miểu theo bên cạnh Lý Hỏa Vượng, âm thầm đuổi kịp, còn thường móc khăn tay ra lau mồ hôi cho mình và cậu.
Bây giờ ngày hè càng lúc càng gần, thời tiết bắt đầu khô nóng, dù đi lúc sáng sớm chưa có nhiều năng nhưng trên người vẫn không ngừng chảy mồ hôi.
Lại lau mồ hôi lần nữa, Bạch Linh Miểu suy nghĩ một hồi, mở miệng đề nghị Lý Hỏa Vượng:
"Lý sư huynh, buổi chiều nóng lắm, hay là buổi chiều chúng ta tạm nghỉ, sáng sớm mai đi tiếp.”
“Ừm.” Lý Hỏa Vượng lấy bản đồ từ trong xe ngựa ra, lại xem.
Bọn họ còn ở trong Tứ Tề Quốc, may mà không bỏ bản đồ nên còn dùng được.
“Hôm nay không ăn trưa, tranh thủ thời gian, phía trước có cái thôn, hôm nay đi chỗ đó qua đêm."
Vừa nghe sẽ có giường ngủ thì mọi người lên tinh thần, bước chân nhanh hơn.
Lại đi một canh giờ, mỗi người đều miệng khô lưỡi khô, rốt cuộc thấy từng mảnh ruộng ở ven đường.
Sau đồng ruộng là nhà ở ngói đen san sát nhau kéo dài ra, đã đến thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận