Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 153: Đau đớn (2)

“Con trai!” Tiếng hét thê lương của Tôn Hiểu Cầm từ phương xa xăm vọng lại.
Sau gáy đập mạnh xuống đất khiến não Lý Hỏa Vượng ù đặc, trước mắt đầy sao vàng.
“Ta sắp chết ư? Nếu ta chết thì tại sao còn có thể suy nghĩ??"
Chỉ trong tích tắc, bốn phía sáng tỏ nhanh chóng tối xuống, kiến trúc, đoàn người, mọi thứ xung quanh biến thành bụi trúc bộ dạng quái dị mờ tối.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng cảm giác được trên mặt đau rát như bị đánh.
Nhưng Lý Hỏa Vượng đã không có thời gian lưu ý chuyện nhỏ này, bởi vì cậu nghe được âm thanh quen thuộc, Tịch Nguyệt Thập Bát còn ở, nó đang ở trong rừng trúc nhìn chăm chú vào cậu.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, phát hiện đều là cây trúc, cậu bị trúc bao vây, nửa người dưới lún trong vũng bùn từ lá trúc thối rữa.
“Lý Hỏa Vượng! Lý Hỏa Vượng!”
Trong rừng trúc thường vọng ra tiếng quát của nhiều người, có Bạch Linh Miểu, có Đan Dương Tử, thậm chí có Lý Chí.
Lý Hỏa Vượng luôn cho rằng ở bên này các sư huynh muội làm theo chỉ lệnh của mình công kích Tịch Nguyệt Thập Bát rồi.
Nhưng xem ra không phải như vậy, tình huống trái ngược, không biết vì lý do gì mà cậu đi lạc khỏi nhóm.
Trong rừng trúc truyền đến giọng nói quen thuộc:
“Này xương già, ngươi năm nay cũng tám mươi bốn tuổi rồi, lời xưa nói rất đúng, bảy mươi ba, tám mươi bốn, Diêm Vương không gọi thì mình tự đi, ngươi năm nay tám mươi bốn rồi mà sao còn chưa đi?”
Giọng nói của hàng xóm già không ngừng quanh quẩn trong rừng trúc, càng lúc càng vang, dần chiếm cứ đầu óc của Lý Hỏa Vượng, muốn chuyển biến nhận tri của cậu thành ông già gần chết kia.
Trong rừng tre lục tục vang lên tiếngSột soạt, Lý Hỏa Vượng thấy cô bé vào buổi tối hôm đó, còn nhìn thấy ông Táo mà cô bé nói.
Tịch Nguyệt Thập Bát không phải một mình anh dũng chiến đấu, nó thậm chí còn có giúp đỡ.
Lúc này Lý Hỏa Vượng vẫn chưa tỉnh táo lại từ những gì vừa phát sinh, trái tim của cậu đau nhói như bị xé nát, nhưng đối mặt nguy cơ trước mắt, cậu bật cười.
"Ngươi biết sao? Thoạt trông ngươi đã thắng, nhưng ngươi tuyệt đối không nên thừa dịp vừa rồi giết ta, biết tại sao không? Bây giờ trái tim của ta đau thật.”
Mặt Lý Hỏa Vượng vặn vẹo, bẻ cổ, một tay nắm chặt vị trí trái tim, nghiến răng hét to:
“Đau đến mức ta muốn chết!"
Nói xong, Lý Hỏa Vượng rút thẻ tre màu đỏ ở sau lưng ra. Khoảnh khắc thẻ tre mở ra, Lý Hỏa Vượng cảm giác thống khổ tột độ trở nên dâng trào.
Loại tình cảm này sản sinh cộng hưởng với thẻ tre, đau đớn dần yếu bớt bởi vì cậu quay về đang dần tăng mạnh.
Ngay sau đó, thẻ tre màu đỏ phát sinh biến đổi kỳ diệu, nó bắt đầu mọc rễ, những cọng rễ chui ra từ dưới lá trúc, nhuộm tất cả thành màu đỏ máu.
Cảm xúc của Lý Hỏa Vượng dần tan vỡ, đau đớn trong lòng dâng lên tới đỉnh như vừa rồi.
Nhưng bấy nhiêu còn chưa đủ, mọc rễ thì phải nẩy mầm, trong lòng đau đủ rồi, giờ còn thiếu thân xác đau.
Lý Hỏa Vượng vừa tan vỡ gào khóc vừa hai tay sờ dụng cụ tra tấn giấu trong vạt áo.
Lý Hỏa Vượng run rẩy giơ cao dao găm đâm mạnh vào bụng mình, run run rạch sang bên trái, ruột đỏ lộ ra trong không khí.
Đám Tịch Nguyệt Thập Bát rất hiển nhiên muốn ngăn cản, nhưng mà hiện tại đã muộn.
Hai tay Lý Hỏa Vượng cầm ngược hai cây dùi dài có móc câu, biểu cảm nửa cười nửa khóc đâm mạnh vào bụng của mình.
"Đau."
Tim đau như bị dao cắt, lỗ thủng lớn trên bụng khiến Lý Hỏa Vượng đau đến mức toàn thân run rẩy.
Nhưng mà vô luận là trong lòng đau đớn hay da thịt đau lên đến đỉnh cao, Lý Hỏa Vượng vẫn ngoác miệng cười.
Lý Hỏa Vượng cười nhìn những thứ kia chạy ra từ rừng trúc, cậu quen mặt một người trong số đó, đó là bề ngoài của cậu, chẳng qua Lý Hỏa Vượng ở phía đối diện có đôi mắt to màu đỏ máu.
Két két két!
Lý Hỏa Vượng nghiến răng kêu ken két, dùi dài đâm vào bụng xoáy mạnh về bên trái rồi rạch một đường.
Cứ như thế, nguyên phần ruột già ruột non của Lý Hỏa Vượng bị cứng rắn móc ra, một đầu ruột gắn liền với bụng của cậu, một đầu thì dính trên móc câu, ‘cây cầu’ ấm áp ở giữa đung đưa trên không trung.
"A a a a!"
Cơ hồ bị đau đớn đẩy vào điên cuồng, Lý Hỏa Vượng nâng lên dùi dài mang theo ruột của mình đâm mạnh vào thẻ tre tỏa ánh sáng đỏ kỳ dị ở trước mặt.
Keng keng!
Tia lửa màu đen tà dị bắn tung tóe.
Ngũ quan của Lý Hỏa Vượng bắt đầu tổ hợp lại với nhau, nhưng lần này bởi vì đau đớn mãnh liệt lôi kéo khiến cảm giác của cậu nhạy bén rất nhiều, có thể cảm giác được càng rõ ràng hơn một chút.
Lần này cậu lại lần nữa cảm giác được Ba Hủy ở nơi rất cao rất sâu trong không trung, ngửi được hơi thở hấp dẫn tỏa ra từ Ba Hủy.
Nhưng Ba Hủy vẫn là Ba Hủy, vẫn không chú ý Lý Hỏa Vượng, nhưng cậu thông qua hai tầng đau đớn cực độ hiến tế bản thân, lấy được thứ mình muốn từ Ba Hủy, đó là cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận