Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 680: Kê đồng (2)

Bạch Linh Miểu đi trên đường đất uốn lượn trong Ngưu Tâm Thôn, cửa sổ ở bốn phía hắt ra ánh nến, mỗi gia đình đều vui vẻ phấn khởi thương lượng số thịt mang về nên chia ra mấy ngày để ăn dần.
Xuân Tiểu Mãn đi một bên mỉm cười nói với Bạch Linh Miểu:
“Miểu Miểu, cuộc sống hiện tại của mọi người tốt hơn trước kia nhiều, ăn tiệc xong còn có đồ dư.”
“Muốn cho ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ.” Bạch Linh Miểu lộ vẻ mặt không quan tâm đi hướng từ đường Bạch gia ở phương xa.
“Hơn nữa việc này không tốn nhiều bạc, số bạc mà Lữ Gia Ban kiếm được đủ cho bọn họ ăn. Hơn nữa ta vốn không trông chờ Lữ Gia Ban, không ngờ Phấn Hí của họ diễn trong Đại Lương kiếm càng lúc càng nhiều tiền.”
“Đúng vậy, lần trước có một người già làm hỉ tang, nghe nói trước khi chết người ấy chỉ định Lữ bầu gánh phải hát Phấn Hí ba ngày trước linh đường, không hiểu người đó nghĩ như thế nào."
Trong lúc nói chuyện, Bạch Linh Miểu, Xuân Tiểu Mãn đã đi vào từ đường Bạch gia, thuần thục dùng tay xoay con khỉ ba không, đi vào cửa ngầm.
Ngọn đèn ở đại điện lòng đất đốt cháy, tiếng niệm chú dồn dập theo bậc thang trống trải vọng lên.
"Thiên viên viên địa phương phương, thỉnh thần hàng đàn phù kê đồng, thiên thôi thôi địa thôi thôi, tổ sư phi đằng giá vân quy, tổ sư phi đằng giá mã lai, lai đáo đàn tiền phù khởi kê đồng thân..."
Chờ bọn họ đi vào đại điện thì thấy Lữ Tú Tài mặc một chiếc yếm giấy vẽ đầy kinh văn, một tay cầm cờ bạch liên tam giác, một tay cần đoản kiếm hai đầu nhọn, dùng hai đầu nhọn đó liên tục gõ vào đầu mình.
“Mắt trái hóa thành mặt trời, mắt phải hóa thành mặt trăng, hóa thành trời trăng chiếu rõ ràng, đệ tử thành tâm đến bái thỉnh ...”
Mũi nhọn trên đoản kiếm đã đâm rách da đầu, máu đỏ từ trán chậm rãi chảy xuống đầy mặt Lữ Tú Tài, phối hợp sự phấn khởi của hắn ta khiến người hơi sợ.
"Bản đàn tôn thần tốc hàng lâm, thân hóa thần, thần hóa thân, hóa khởi sơn hà khai quang lộ, bộ bộ lai tiếp dẫn, thốn thốn lai phù đồng, phù khởi kê đồng phát linh quang, khai kim khẩu báo phân minh!"
Lữ Tú Tài hét ra lời cuối cùng, nâng chân phải lên giẫm mạnh xuống đất ba lần, hết thảy trở về bình tĩnh.
Nhìn Lữ Tú Tài giờ phút này mắt trợn tròn, giống như pho tượng, Bạch Linh Miểu nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi một tay rút ra trường kiếm giắt bên hông Xuân Tiểu Mãn, chém về phía eo của Lữ Tú Tài.
Nhưng khi mũi kiếm va chạm thân thể của Lữ Tú Tài thì ngoài ý muốn phát ra một tiếng đá vàng trong trẻo.
Bạch Linh Miểu không yên tâm, vẫn thử chém vài lần, nhưng chỉ để lại vết hằn mờ trên người của Lữ Tú Tài.
Nên biết kiếm của Xuân Tiểu Mãn là được Lý Hỏa Vượng tặng cho, tuy rằng không thể trảm túy trừ ma, nhưng vẫn có thể chém sắt như chém bùn.
Mà lần này kiếm bén lại chỉ có thể mang lại hiệu quả như vậy cho Lữ Tú Tài, công nhận là lúc này hắn ta đã đao thương bất nhập.
Lữ Tú Tài siêu phấn khởi cúi đầu quan sát thân thể của mình, trong lòng cực kỳ kích động.
Vì luyện thành thần công kia mà hắn ta đã chịu bao nhiêu nỗi khổ, ăn đòn biết bao lần. Nhưng khi giây phút này đến thì Lữ Tú Tài cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Biểu cảm của Lữ Tú Tài bỗng trở nên dữ tợn, đoản kiếm và cờ bạch liên tam giác rung rung theo đôi tay của hắn ta.
“Mợ nó, xương già chết tiệt kia! Ngươi dám treo ta lên đánh hả! Các ngươi đừng ngăn ta! Lão tử hôm nay cứ muốn báo thù rửa hận! Ta muốn xé sống lão già kia ra!”
“Sao ngươi ...!” Xuân Tiểu Mãn định tiến lên nhưng bị Bạch Linh Miểu vươn tay trực tiếp ngăn cản: "Chúng ta không ngăn ngươi, ngươi đi đi, tối nay phụ thân của ngươi uống nhiều rượu, hẳn là ngủ như chết."
Lữ Tú Tài gầm nhẹ một tiếng, nâng lên đoản kiếm không ngừng vung, kích động lao hướng cửa ngầm.
Nhưng khi sắp đi ra cửa thì bước chân của hắn ta lại càng đi càng chậm, tiếng la cũng nâng cao một khúc: "Các ngươi đều đừng ngăn ta! Lão tử hôm nay phải nấu con rùa già đó!”
Nhìn Lữ Tú Tài phun ra lời tục tiễu ngày càng bẩn, nhưng cứ đứng ở cửa không đi, Xuân Tiểu Mãn nghi hoặc nhìn sang Bạch Linh Miểu:
"Miểu Miểu, có phải muội sớm biết hắn sẽ như vậy?"
Bạch Linh Miểu nhìn bóng lưng rối rắm của Lữ Tú Tài ở phía xa, cười khẽ:
“Tỷ nghĩ ta mắng hắn làm cái gì cũng không được chỉ là nói cho sướng miệng sao? Hắn không phải là người tốt, cũng không xứng làm kẻ ác, tên này chỉ xứng là phế nhân.”
Cẩu Oa bưng một chén đồ ăn bước xuống bậc thang.
Trông thấy bộ dạng hùng hổ của Lữ Tú Tài khiến Cẩu Oa hết hồn, đặt bát xuống đất tiến lên ngăn cản:
“Ôi trời, Tú Tài, ngươi làm gì vậy? Không đáng, thật sự.”
Bị Cẩu Oa ngăn cản, Lữ Tú Tài nhất thời tỏ ra càng kích động, giơ dao găm định xông ra ngoài. Cẩu Oa thân thể gầy guộc mấy lần suýt chút không ngăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận