Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 89: Khép lại

"Ai! Thật tinh mắt! Bình này cũng là bảo bối! Nó là Hạc Đỉnh Hồng, chỉ cần một chút trong móng tay, là có thể đưa người trực tiếp đi địa phủ. Một lọ năm lượng."
"Đúng đúng, cái này càng là bảo bối, Kim Thương Bất Đảo! ! Uống vào một viên! Cam đoan cả đêm hai nữ cũng chịu không nổi, đây là Lưu nhị gia núi Lang Đầu đặt hàng, cậu muốn thì đưa cho cậu trước, nhưng cậu phải thêm tiền."
Lý Hỏa Vượng có chút không kiên nhẫn đứng lên, "Sao ở trong miệng ông thứ gì cũng là bảo bối vậy, được rồi, tôi muốn hai thứ trước, Cẩu Oa, lấy tiền trên xe."
"Đạo gia đại khí!" Chu Đức Hỉ cười đến mắt cũng không nhìn thấy. "Thực không cần Kim thương thương bất đảo à? Tôi tính ngài tiện nghi chút có được không? Hiện tại trẻ tuổi không dùng tới, vị tất già đi cũng không dùng tới, thứ tốt này không sợ nhiều, dù sao cũng có thể nối dõi tông đường."
Lý Hỏa Vượng mặc kệ hắn, quay đầu nhìn về những người khác, "Mọi người đều chọn món binh khí tiện tay đi, có vẫn tốt hơn so với không có."
Nghe nói như thế, trừ bỏ Bạch Linh Miểu cùng Tiểu Mãn hai người nữa này, những người nam khác sớm đã nóng lòng muốn thử đều tiến lên.
Lý Hỏa Vượng bỏ hai bình thuốc trong tay vào trong lòng, nói với Lữ Trạng Nguyên ở một bên xem náo nhiệt: "Lữ ban chủ, ông không mua chút đồ phòng thân à?"
Lữ Trạng Nguyên vội vàng lắc đầu. "Không mang theo, trên người không có mấy thứ này, thực bị bọn cướp đường đuổi theo, nhiều nhất bạc không còn, mà mang theo mấy thứ này, vạn nhất đánh không lại, vậy người cũng không còn."
"Ha ha, Lữ ban chủ nghĩ cũng chu toàn, đều có cách sống khác nhau." Lý Hỏa Vượng một lần nữa trở lại nằm ở trên xe lừa.
Chờ đám người tản ra, mấy người Cẩu Oa đã mỗi người thủ một cây vũ khí, cũng không quản có biết dùng hay không, ít nhất nhìn qua lực uy hiếp là cao hơn nhiều so với trước đây.
Ngay ở thời điểm bọn họ kích động giơ đao khoa tay múa chân với nhau, Bạch Linh Miểu trong tay cầm kim chỉ đi qua.
Bạch Linh Miểu vẻ mặt có chút lo lắng, cầm kim chỉ khâu lại một ít lỗ hổng trên đạo bào của Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh, mấy thứ này gộp lại tốn hết hơn phân nửa bạc của chúng ta, hiện tại chỉ còn năm lượng bạc."
"Đường đi còn dài, thứ phòng thân này vẫn phải có." Nhìn qua Lý Hỏa Vượng vừa có đạo linh lại có thể huyết tế triệu hồi Đan Dương Tử, hoàn toàn không dùng đến tục vật này.
Nhưng nói lời thật, Lý Hỏa Vượng thật sự không tín nhiệm bản thân.
Cậu thật lo lắng ngày nào đó, thời gian mà Hắc Thái Tuế duy trì ổn định biến mất, mình lại lâm vào trong ảo giác không thể tự kiềm chế.
Thật nếu như vậy mà nói, bên cạnh không có ai bảo hộ, vậy mình quả thực chính là dê con mặc người xâm lược.
"Lý sư huynh, đao kiếm này cũng chỉ hữu dụng đối phó bọn cướp đường, nếu chúng ta có thể học được thần thông của Đan Dương Tử lúc trước, vậy thật sự không sợ cái gì cả." Cẩu Oa vác đao đi tới tiếc hận nói.
"Cậu muốn học? Người khác chịu dạy sao? Còn nói..."
Nói tới cái này, Lý Hỏa Vượng hồi tưởng đến Đan Dương Tử dùng người luyện đan, cùng với phương thức "tu luyện" quái dị của hòa thượng Chính Đức. "Còn nói, chẳng sợ chịu dạy cho cậu, thần thông này người bình thường như cậy vị tất dám luyện."
Tuy cũng chưa tiếp xúc nhiều lắm, nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng có một dự cảm, thế lực khác thế giới này, chỉ sợ sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Đan Dương Tử.
Cẩu Oa cười ha ha, lấy khuỷu tay huých một người nam trời sinh cụt một tay ở bên cạnh, dẫn hắn đi về dòng suối nhỏ bên cạnh. "Đi, chúng ta đi tìm khối đá mài đao ở trong nước đi."
Lúc này, Sỏa Tử thân hình cao lớn tiến đến, cái bóng giống như một bức tường chắn ở trước Lý Hỏa Vượng, "Tôi… tôi… tôi…"
"Đừng tôi nữa, cậu không dùng được đao kiếm, thành thật luyện chày gỗ của cậu đi, thứ đó mới có thể phát huy lớn nhất ưu thế sức lực của cậu." Nói xong Lý Hỏa Vượng một lần nữa nằm xuống.
Khúc nhạc đệm bán hàng này cứ như vậy đã xong, hai đám người tiếp tục chạy đi.
Từng ngày một trôi qua, trừ bỏ ngẫu nhiên đi ngang qua một ít thôn nhỏ muốn cho Lữ gia ban xướng diễn ra, bình thường đều là đi chuyển.
Cổ Lý Hỏa Vượng theo thời gian cũng chậm rãi khép lại.
Đứng ở trước một bể nước, Lý Hỏa Vượng ngẩng cằm, nhìn vết sẹo trên cổ của mình ở trong mặt nước.
"Vẫn ổn, cúi đầu mà nói thì cũng khó mà nhìn rõ."
Lý Hỏa Vượng nói xong quay đầu nhìn về Bạch Linh Miểu ở một bên, lấy tay xoa xao đỉnh đầu của cô. "Sao lại có cái gương mặt như vậy? Gần đây phát sinh chuyện gì không vui à?"
"Lý sư huynh, người ăn lừa ăn, vừa mới bổ sung một ít lương thực cùng thức ăn lừa, chúng ta hiện tại chỉ còn lại có một lượng bác ba trăm bốn mươi lăm đồng tiền." Bạch Linh Miểu vừa ngón tay tính.
"Nhanh như vậy à?" Lý Hỏa Vượng đi ra sân nông gia ở tạm, đi về phía sân khấu Lữ gia ban dựng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận