Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 357: Vũ Sư

Lý Hỏa Vượng vội vàng chạy đến trước cái vạc, mở to hai mặt, kinh ngạc nhìn từng dãy xác dê.
Sau khi nhận ra những con dê này đều là người biến thành, toàn bộ tính chất đã hoàn toàn khác rồi, có người ở đây giết hàng ngàn người, vậy mà lại để tế bái một số thứ nào đó.
Sau khi phát hiện ra rằng những con dê chết này có thể là người biến thành, cậu đã hoàn toàn bị sốc.
Nhưng sau cú sốc, một câu hỏi mới xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng.
"Rốt cuộc bọn họ tế bái cái gì? Rốt cuộc bọn họ là người nào?” Lý Hỏa Vượng không ngừng suy nghĩ về hai câu hỏi này trong đầu.
Hiện tại cậu rất cần làm rõ hai vấn đề này, nếu loại tà giáo này còn ở sâu trong hang huyệt này, vậy mình phải cân nhắc xem có nên tiếp tục mạo hiểm đi vào hay không.
Vì Hắc Thái Tuế, đáng để cậu mạo hiểm, nhưng không đáng để đi nộp mạng.
Sau khi biết những chuyện này, Tôn Bảo Lộc mở miệng nói: “Lý sư huynh, điều này không đúng, huynh nhìn cách đặt đầu dê, đầu heo và đầu bò trong mâm xem, bọn chúng được đặt lộn ngược, những cống phẩm này là để cúng tế những con dê đã chết này.”
"Bọn họ không phải đang tế bái... thần linh? Mà là tế bái những con dê này.”
Lý Hỏa Vượng cau chặt mày đứng ở bên cạnh, không ngừng di chuyển qua lại giữa cống phẩm và những con dê chết kia.
"Có phải là... cống cho Thần Dê không? Lão Tôn, Thanh Khâu bọn đệ có Thần Dê không?” Cẩu Oa ở một bên hỏi.
"Dê là súc vật, tại sao bọn ta lại phải bái súc vật làm thần chứ? Thanh Khâu không có quy tắc này.”
Sau khi nghe thấy những lời này, đầu óc của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng chiếu ra những thế lực khác nhau mà mình đã trả qua.
Phật tổ dâm tà của Chính Đức Tự, Ba Hủy khổ nạn của Áo Cảnh Giáo, Bồ Tát hủ bại của An Từ Am.
Trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một tia linh quang, lời nói trong lòng không tự chủ mà thốt ra ngoài.
"Ta hiểu rồi, bọn họ không phải là đang tế bái những con dê này, những con dê này chỉ là đạo cụ để khiến vật thực hiện tế bái xuất hiện mà thôi, bọn họ tế tử, bọn họ đang thế bái bản thân cái chết.”
“Cái gì?” Những người khác rõ ràng không hiểu Lý Hỏa Vượng muốn nói cái gì.
Bọn họ không hiểu, nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu.
Cậu đứng trên chiếc vạc khổng lồ, lại lần nữa nhìn xuống những xác dê bên dưới.
Có một số sự tồn tại đã lùa hàng trăm hàng ngàn người tới đây, rồi bọn họ bị một số sự tồn tại biến thành dê.
Một số không thành công thì bị ném sang một bên, mà thành công thì bị tập hợp lại và giết chết cùng một lúc.
Mà thời điểm những con dê này chết đi chính là lúc bắt đầu việc tế bài của bọn họ, bọn họ không phải tế bái dê mà là tế bái bản thân cái chết của những con dê này.
Khi sắp xếp lại từng chi tiết một, cậu cảm thấy rằng lúc này mình đã hoàn toàn hiểu được logic hành vi của những sự tồn tại này trước đó.
Lòng đất của Thanh Khâu không có những tà túy lung tung kia mà còn có tôn giáo tế bái cái chết.
Điều kỳ quặc hơn nữa là Lý Hỏa Vượng thậm chí còn không biết những thứ tín ngưỡng tôn giáo này rốt cuộc là người hay là những thứ gì khác.
Xét theo kinh nghiệm trước đây, nếu bọn họ đã tế bái cái chết vậy thì những thứ này chắc chắn sẽ có liên quan đến loại năng lực nào đó liên quan đến cái chết, chỉ liên tưởng đơn giản, Lý Hỏa Vượng biết đối phương nguy hiểm như thế nào.
Sau khi hoàn toàn hiểu được điều này có nghĩa là gì, Lý Hỏa Vượng trở nên lo lắng, cậu nhìn về phía những người khác bên cạnh mình.
"Đi, mọi người ra ngoài trước đi, đây không phải là vấn đề tà túy gì.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng dẫn những người khác đi ra ngoài, nhưng vừa đi được mấy bước, tiếng thanh gỗ gõ “cách cách cách” đột nhiên vang lên.
Giật mình trong lòng, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nắm lấy chuôi kiếm và nhìn bóng tối xung quanh.
“Cách cách cách” Tiếng gỗ gõ mang theo một loại hoàn luật nào đó, cả âm thanh vang vọng bốn phương tám hướng cũng truyền đến, tiếng vọng trùng điệp khiến Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không biết rốt cuộc là phát ra từ đâu.
Không biết rõ kẻ thù ở đâu, Lý Hỏa Vượng căn bản không dám hấp tấp đánh loạn, sợ rằng sẽ chạm trán với kẻ thù.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, lỗ tai không ngừng cử động, cậu dùng toàn lực tự phán đoán ra phương hướng của âm thanh.
Âm thanh càng lúc càng gần, thính giác nhạy bén của Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cậu nghe ra được phương hướng của âm thanh rồi.
"Tìm thấy rồi! Nó... ở phía trên!"
Lý Hỏa Vượng vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh đen kịt, vội vàng giơ viên đá huỳnh quang trong tay lên và ném thẳng về hướng phát ra âm thanh.
Đá huỳnh quang mắc kẹt giữa các vết nứt trên đỉnh, trong nháy mắt, một khuôn mặt lớn còn lớn hơn cả chiếc bàn tròn đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ dưới sự trợ giúp của ánh sáng xanh lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận