Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 746: Sợ (1)

Cẩu Oa bên cạnh thò đầu ra, thấy một màn như vậy liền móc từ trong ngự ra một cây gậy như ý gỗ mục. Vung mạnh một cái về phía bà lão kia.
Nhưng bà ta dáng người ngắn nhỏ phản ứng vô cùng nhanh chóng, dùng sức rút binh khí trong tay ra ra, lập tức rụt vào trong chiến trường hỗn loạn bốn phía.
“Cẩn cẩn cẩn... cẩn thận! Có... có…”
Không đợi Cao Trí Kiên “có” xong, thân ảnh bà lão kia lại xuất hiện sau lưng một thiếu nữ từng thi triển thỉnh thần, thanh chủy thủ hắc ngọc kia men theo cổ thiếu nữ dùng sức vạch xuống một cái.
Thân thể vốn nên đao thương bất nhập lại da tróc thịt bong, trong ánh mắt khó có thể tin của nàng, ngã xuống đất ôm lấy cái cổ đang chảy máu phát ra tiếng hức hức.
“Ha ha ha! Vu Nhi Thần đến vạn sự lành! Trên đất gạch vàng cao ba thước, trên cây rụng tiền treo trân bảo!”
"Nam Nhi!" Xuân Tiểu Mãn đau thấu tim gan gọi tên thiếu nữ kia, nhưng vừa lúc đó, cô bỗng nhiên cảm giác được sau gáy chợt lạnh, có người ở phía sau mình!
Mắt thấy Xuân Tiểu Mãn sắp bước theo gót người, một vị Du lão gia trên không trung nhanh chóng bay xuống, ép lui bà lão xuất quỷ nhập thần kia.
Nhưng đây cũng chỉ là ép lui, lúc này cục diện trong nháy mắt xoay chuyển, đối mặt với bà lão xuất quỷ nhập thần kia, bọn Xuân Tiểu Mãn lập tức tựa lưng vào nhau, không dám không kiêng nể gì giống như trước.
“Như vậy không được! Còn tiếp tục như vậy, toàn bộ Ngưu Tâm thôn sẽ tiêu tung, cho dù phải trả giá cao hơn nữa, ta cũng phải làm thịt bà ta!”
Xuân Tiểu Mãn dứt khoát kiên quyết lắc chuông lần nữa, tiếp đó cô dùng sức lắc đầu vài cái theo như Lý sư huynh dạy, Du lão gia trên không trung trong nháy mắt từ một người biến thành mười người: “Dẫn! Chỉ công kinh!”
Theo một tiếng ra lệnh của Xuân Tiểu Mãn, lập tức toàn bộ Ngưu Tâm thôn đại trận gió âm nổi lên, Du lão gia lên trời xuống đất, tìm kiếm bà lão trốn đi kia.
Cái giá phải trả cho ba năm dương thọ của Xuân Tiểu Mãn, cũng không phải vô ích, đối mặt với sự bao vây chặn đánh của Du lão gia, rất nhanh bà lão kia đã bị ép ra từ trong đám người.
Ngay tại thời điểm bà lão này vừa mới chuẩn bị chui ra khỏi bóng tối bên cạnh, Cẩu Oa lần nữa giơ gậy như ý gỗ mục dùng sức vung lên, đầu lưỡi Tâm Tố của gậy như ý nhẹ nhàng bắn ra, đầu óc của bà ta trong nháy mắt bị Mê Võng lấp đầy.
Trọng kích cực lớn mang theo tiếng gào thét, phóng lên trời giáng xuống, hung hăng nện lên người bà lão kia, lực đạo nặng ngàn cân trong nháy mắt ép thân thể phàm thai của bà ta thành bùn nhão.
Bà lão này vừa chết, tín đồ Pháp Giáo bốn phía lập tức như tỉnh mộng, mang theo tiếng hét kinh hoảng chạy tứ tán tới bóng tối bên ngoài thôn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng mùi phân thối, tất cả mọi người đứng tại chỗ, ngừng một hồi lâu mới hiểu được đây là đánh thắng rồi.
Một hơi trong lòng được gỡ xuống, không ít người trực tiếp ngồi phịch xuống đất, há miệng thở hổn hển, nhưng tiếng thở dốc rất nhanh bị tiếng khóc nỉ non cùng tiếng nôn khan ghê tởm thay thế.
Những người khác từ Thanh Phong Quan đi ra còn đỡ, đi theo Lý Hỏa Vượng một đường tới đây, bọn họ đã thích ứng rất nhiều.
Xuân Tiểu Mãn lau vết máu trên mặt, vừa muốn nói gì đó, thân thể mềm nhũn lập tức ngã phịch xuống đất, cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Không... Không có gì, các sư phụ mời tới đi rồi, thỉnh thần xong sẽ như vậy.”
Đợi khi Tiểu Hài và Cao Trí Kiên nhìn qua những người khác sau khi thỉnh thần cũng như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ây da. Tú Tài, cái này của ngươi không được rồi, còn không hữu dụng bằng pháp bảo Lý sư huynh cho ta, cũng may ta không học mấy thứ vô dụng đó.” Cẩu Oa đắc ý khoe khoang gậy như ý trong tay.
“Cút ông nội nhà ngươi đi! Đây chỉ là một khẩu quyết đơn giản nhất bên trong mà thôi! Ngươi cũng chỉ xứng dùng với cái này, có bản lĩnh ngươi chờ ta học được Nhị Linh Đồ Tam Linh Tu lợi hại hơn phía sau! Có gan chúng ta tỷ thí một chút!”
“Ôi chao! Xem ngươi kìa, so thì so! Đánh cuộc cái gì không?”
“Cẩu Oa, ngươi có thôi đi không! Bây giờ là lúc náo loạn sao? Mau đỡ chúng ta đến đại viện! Không nhìn thấy Cao Trí Kiên bị thương rồi à!”
Dưới sự trợ giúp của những người khác, đám người của Ngưu Tâm thôn một lần nữa tập hợp ở đại viện Bạch gia, vì tránh cho những người kia lại đến đánh lén, trên tường treo đầy đuốc, chiếu đến toàn bộ đại viện đèn đuốc sáng trưng.
Tuy rằng đánh thắng, nhưng toàn bộ Ngưu Tâm thôn lại bao phủ trong một tầng đau xót nhàn nhạt, nguyên nhân không phải gì khác, chỉ là vì mười hai thi thể được che bằng vải trắng đặt ở giữa đại sảnh.
Ngưu Tâm thôn vốn không có nhiều người, mười hai người đang sống mà chết đi này, đối với những người khác mà nói cho dù không phải bằng hữu, cũng là người quen chuyện trò qua lại vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận