Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 647: Bằng hữu (2)

Về việc kế tiếp Tọa Vong Đạo muốn làm gì thì hắn không mấy quan trọng, trời sập có Giam Thiên Tư chống, chỉ cần mục tiêu của họ không phải là hắn thì đủ rồi.
“Gia Cát huynh, chuyện lúc trước ta đều đẩy cho Tọa Vong Đạo rồi, hôm nay qua đi, e rằng hai chúng ta khó mà gặp lại, tai mắt trong thành quá nhiều, Giam Thiên Tư chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều.”
"Không sao, không sao, chuyện của Đại Tề một mình tiểu sinh cũng có thể giải quyết, ngược lại bên chỗ ngươi, nếu ngươi thật sự gặp Tâm Tố Bắc Phong thì có thể giải quyết được không?”
"Yên tâm đi, ta lần này khác với mấy lần trước, không đánh đấm một mình. Chủ lực đấu với Tọa Vong Đạo là Giam Thiên Tư, ta chỉ cần thừa dịp hắn bị thương lao vào đánh lén bắt đi là được."
“Thế à? Vậy thì tốt, ngươi xòe tay ra, che đậy giúp ta, đến lúc đó ra tay càng tiện lợi hơn chút.”
“Hửm? Che đậy thế nào?”
Khi Lý Hỏa Vượng giơ tay lên, Gia Cát Uyên điểm nhẹ bút lông vào lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng, ba chữ Lý Hỏa Vượng bằng mực đen hiện ra.
Tùy theo Gia Cát Uyên dùng đầu bút lông vạch một đường, trên chữ Lý thêm một gạch ngang biến thành chữ Quý.
Ngay sau đó ngòi bút lại nhanh chóng vẽ vài nét cạnh chữ Hỏa, trên chữ Hỏa trong Lý Hỏa Vượng có thêm một cái biến thành chữ Tai.
Cuối cùng Gia Cát Uyên cắt ngang chữ Vượng, hắn ta lấy chữ Vương ra đặt vào nơi ký tên trên cuộn tranh đặt trên bàn.
“Được rồi, làm vậy thì về sau ngươi mà bịt mặt sẽ không ai nhìn ra ngươi là Lý Hỏa Vượng."
Lý Hỏa Vượng lần đầu tiên thấy loại thần thông như vậy, cực kỳ ngạc nhiên.
Lý Hỏa Vượng nhìn hai chữ Quý Tai trong tay, gật đầu nói:
“Ơn lớn không biết cảm ơn sao cho hết, Gia Cát huynh, ngươi yên tâm, đợi khi ta tìm được Bắc Phong rồi nhất định sẽ quay về giúp đỡ!”
Gia Cát Uyên ngước lên nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mặt mình, mở miệng hỏi:
“Lý huynh này, chuyện của tiểu sinh không cần gấp, lỡ như Lý huynh gặp phiền phức ở Thượng Kinh thì nhớ tính một quẻ cho ta, tiểu sinh có thể giúp đỡ bất kể chuyện lớn hay nhỏ, nhớ đừng chết."
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng khựng lại tại chỗ, biểu cảm dần dần phức tạp, hắn suy nghĩ một hồi rồi ngồi xuống ghế thiền.
“Gia Cát huynh, thực không dám giấu giếm, đúng là ta gặp chút chuyện, nhưng không cần ngươi ra tay, ta chỉ muốn khiến ngươi dùng thân phận bằng hữu tốt phán đoán ta nên làm thế nào.”
“Ồ?” Gia Cát Uyên buông bút xuống, lần đầu hắn ta gặp chuyện này.
Hai tay của Lý Hỏa Vượng lúc thì siết chặt khi thì buông ra, cuối cùng hắn thở hắt ra, nói:
“Gia Cát huynh nói xem, thế giới bên kia có khi nào là sự thật không?”
Lý Hỏa Vượng dùng giọng trầm thấp nói ra Mê Võng giấu trong lòng mình, nói ra phỏng đoán số vàng có thể là hắn biến ra.
Về việc thế giới bên kia có lẽ là thật sự, Lý Hỏa Vượng muốn nghe cách nghĩ của người khác.
Hoặc nên nói Lý Hỏa Vượng không trông chờ nhận được câu trả lời gì từ Gia Cát Uyên, hắn chỉ muốn tìm một bằng hữu để tâm sự.
Lý Hỏa Vượng không thể nói chuyện này với ai, bởi vì bất cứ người nào nghe lời này thì ý tưởng duy nhất là gặp được một người điên, nhưng Gia Cát Uyên thì không như vậy, bởi vì Lý Hỏa Vượng biết hai người đồng bệnh tương liên.
Đợi Lý Hỏa Vượng nói xong, trong phòng an tĩnh lại, Gia Cát Uyên không có lập tức mở miệng, mà là nghiêm túc suy nghĩ rồi mới chậm rãi nói:
“Lý huynh biết không? Tiểu sinh từng có một hồng nhan tri kỷ, hồng nhan tri kỷ ở Đại Lương, nhưng ở Đại Tề thì nàng chỉ là tiểu thiếp của một viên ngoại.”
“Ta từng muốn thay đổi chính mình, bắt buộc mình cho rằng Đại Tề là giả dối, Đại Lương mới là thật.” Trong giọng nói của Gia Cát Uyên mang theo một chút dao động, ánh mắt của hắn ta nhìn về hướng bức tranh cung nữ treo trên tường.
“Nhưng không như mong muốn, cuối cùng nàng rời khỏi ta, bởi vì Đại Tề là thật, sự thật thì không thể giả, giả không thể biến thành thật.”
Lý Hỏa Vượng siết chặt nắm tay:
“Nhưng nếu? Nếu nó là thật thì sao?”
“Ta muốn có cá, càng muốn có tay gấu, nhưng không thể bắt cả hai.” Gia Cát Uyên bắt đầu vẽ tiếp.
“Lý huynh, Thánh Nhân từng nói: không thể bắt cả cá và tay gấu. Không nói đến Đại Tề và Đại Lương của ta, hiện thực và hư ảo của ngươi, Tư Mệnh ở Thiên Ngoại Thiên bên trên, dân chúng tầm thường ở phía dưới cũng đều là như vậy."
Lý Hỏa Vượng đứng lên khỏi ghế thiền, chắp hai tay:
“Đa tạ Gia Cát huynh, tâm sự với huynh khiến trong lòng dễ chịu một ít, cứ nghẹn trong lòng rất khó chịu."
Lý Hỏa Vượng nói xong xoay người đi xuống lầu:
“Gia Cát huynh, nếu về sau sự tình đều giải quyết, chỉ mong chúng ta còn có thể giống như trước kia, uống trà chơi cờ trong nhà tranh của huynh.”
Khi Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra, giọng nói của Gia Cát Uyên từ tầng hai truyền xuống:
“Uống trà thì được, miễn chơi cờ, nói ngươi chơi cờ dở đã là cất nhắc ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận