Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 846: Đại Tề (2)

Nằm bò trên mặt đất, miệng cô bé mở ra, kết hợp với biểu cảm trên khuôn mặt trông như là đang khóc, chỉ là lúc này không phát ra chút âm thanh nào, xem ra sớm đã khóc đến khản giọng rồi.
Lý Hỏa Vượng đi tới, đỡ cô bé đứng dậy, sau đó đi về phía rừng cây dưới sự kéo dắt của cô bé.
Rừng cây không có mấy lá kia cũng không lớn, rất nhanh dưới sự dẫn dắt của cô bé, Lý Hỏa Vượng đã đến dưới chân núi.
Nhìn thấy tiểu nha đầu này bổ nhào qua, liều mạng kéo lấy bàn tay đeo vòng bạc bị ngọn núi đè ở dưới, Lý Hoả Vượng lập tức hiểu ra được vì sao cô bé kéo mình đến đây rồi.
Đây không chỉ là một hộ gia đình, từ những dấu vết xung quanh có thể thấy trước đó nơi đây chắc hẳn phải có một thôn làng.
Khi ngọn núi này bị xé làm đôi hoàn toàn, vừa vặn nó đã đè bẹp cả ngôi làng mà cô gái nhỏ này chính là người duy nhất còn sống trong làng.
Tiểu nha đầu lại chạy đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, dùng ngón tay chỉ chỉ vào một cánh tay bị đè dưới ngọn núi, hai tay nắm lấy đạo bào màu đỏ của Lý Hỏa Vượng và không ngừng lắc lắc.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng có chút hoảng hốt, từ trước đến nay hắn chưa từng sợ hãi cái gì, nhưng hắn lại có chút không dám đối mặt với sự lo lắng cùng mong mỏi trong mắt của tiểu nha đầu này.
Thực ra Lý Hỏa Vượng vẫn luôn cố ý trốn tránh, cố ý trốn tránh để bản thân không nghĩ tới những chuyện này, không nghĩ tới những khó khăn mà bách tính Đại Tề phải gánh chịu dưới trận thiên tai này.
Nhưng khi cảnh này thực sự xuất hiện trước mặt hắn, Lý Hỏa Vượng mới đột nhiên ý thức được, ở thế giới Đại Tề này rốt cuộc đã xảy ra cuộc thảm kịch nhân gian như thế nào.
Đây chỉ là một mô hình thu nhỏ của Đại Tề mà thôi, những điều thảm thương hơn e rằng có thể thấy được ở khắp mọi nơi bên ngoài.
Lý Hỏa Vượng cúi người bế tiểu nha đầu lên, trong lòng hỏi Gia Cát Uyên: "Gia Cát huynh, cách trước kia của ngươi còn có tác dụng không? Đại Tề hiện tại… còn cứu được không?”
Gia Cát Uyên sau lưng Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, không nói gì cả.
Lý Hỏa Vượng lại cúi đầu nhìn tiểu nha đầu trong lòng một cái, cúi người đặt cô bé xuống mặt đất, người khác thì hắn không quan tâm nhưng đứa bé này hắn muốn cứu.
Ngay khi cô bé đang chạy về phía cánh tay bị gãy kia một lần nữa, Lý Hỏa Vượng đã nắm lấy Tích Cốt Kiếm trong tay, dùng lực vung mạnh, vết nứt rộng ngay lập tức bao phủ lấy cô bé.
"Lý huynh, không có tác dụng đâu, dù sao cô bé cũng là người Đại Tề, không đến được Đại Lương đâu.” Một câu nói này của Gia Cát Uyên giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu Lý Hỏa Vượng.
"Tại sao? Ta có thể đến đây, tại sao cô bé không thể đến Đại Lương?" Lý Hỏa Vượng rất không cam lòng để một người sống như vậy ở lại địa ngục trần gian này.
"Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, bởi vì Đại Tề dù sao cũng mới là thật, mà Đại Lương là giả, vì vậy Đại Lương có thể đến Đại Tề nhưng Đại Tề lại không thể đến Đại Lương.”
Lý Hỏa Vượng nắm chặt lấy Tích Cốt Kiếm, vung sức chém một nhát về phía trước, trực tiếp trở về Đại Lương và đem theo tiểu nha đầu kia trở về theo.
Nhưng sau khi Lý Hỏa Vượng đưa cô bé trở về, hắn nhất thời dừng lại một lúc, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Tìm một nhà tốt cho đứa trẻ này? Hiện tại người sống ở Đại Tề không được mấy người, ai còn muốn thêm một phiền phức như vậy chứ?
Đi theo mình? Nhưng mình tìm được Thượng Cực Quán Khẩu rồi sẽ trở về Đại Lương.
"Vô dụng thôi, Hồng Trung lão đại, ngươi không cứu được cô bé đâu, vứt đi, kiểu trẻ con này có trời mới biết còn bao nhiêu đứa ở Đại Tề này, ngươi cứu không nổi đâu.” Tọa Vong Đạo ở bên cạnh khuyên.
Hắn ta vừa nói xong lời này, hòa thượng và Kim Sơn Trảo đầy vẻ bất thiện vây tới.
“Hay là… ta biến cô bé thành ảo giác rồi dẫn theo bên mình?” Lý Hỏa Vượng đột nhiên bị suy nghĩ của chính mình làm cho sửng sốt.
"Không được! Như vậy quá không thỏa đáng, sao ta lại có loại ý nghĩ này chứ, ngộ nhỡ cô bé không thành ảo giác, vậy chẳng phải là chết uổng rồi sao?”
Cuối cùng, vẫn là Gia Cát Uyên đưa ra một giải pháp: "Lý huynh, ngươi vẽ một đạo phù theo lời ta nói, thông báo cho bằng hữu tốt của ta nhận cô bé đi, có lẽ có thể sống sót.”
"Trong loại cục diện như hiện tại, ngươi chắc chắn bằng hữu tốt của ngươi còn sống sao?” Lý Hỏa Vượng hỏi.
“Còn sống.” Gia Cát Uyên nói một cách vô cùng thản nhiên.
“Được, vậy nghe theo ngươi.” Lý Hỏa Vượng lập tức làm theo, cùng với việc phù lục lấp lánh kim quang dán lên người tiểu nha đầu này, cô bé lập tức không khóc cũng không quấy, trở nên giống như người gỗ.
Lý Hỏa Vượng giơ Tích Cốt Kiếm lên, cắt ngọn núi lớn kia ra một vết nứt và nhét cô bé vào trong.
Sau khi bỏ phần lương khô và nước ngọt còn lại vào trong, nhìn bé gái trong khe đá kia, Lý Hỏa Vượng thở dài một cái, xoay người nhanh chóng rời đi, tiếp tục công việc của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận