Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 777: Cơ Lâm (2)

"Bệ hạ, ác linh không tốt lành gì, tiếp xúc nhiều sợ rằng trong lòng sẽ luôn sản sinh ý ác.” Nếu sau này thực sự đã muốn làm việc cho hắn ta rồi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cần thiết nhắc nhở một chút.
"Ác? Thế nào là ác? Ai quy định, thế nào là ác? Thế nào là thiện?"
Cơ Lâm đột nhiên đứng dậy khỏi ghế rồng, giơ tay phải lên và phất ống tay áo một cách thô bạo.
“Quả nhân là hoàng đế, quả nhân không cần tuân theo quy tắc của kẻ nào, quả nhân chính là người định ra quy tắc. Ta nói cái gì là ác thì cái đó là ác, cái gì là thiện thì cái đó chính là thiện.”
Lý Hỏa Vượng nhìn hoàng đế Đại Lương trước mặt, Cơ Lâm hiện tại, ngoại trừ ký ức vẫn như trước nhưng tính cánh đã hoàn toàn thay đổi, giống như Bạch Linh Miểu và Nhị thần lúc trước vậy.
Nhưng phải nói rằng Cơ Lâm hiện tại giống một vị hoàng đế hơn trước đây, cho dù đó là một bạo quân từ đầu đến cuối.
Cơ Lâm lại ngồi xuống, giọng nói mang theo chút mệt mỏi mà nói: "Có phải cảm thấy quả nhân thay đổi rồi đúng không? Quả nhân cũng không muốn nhưng không còn cách nào khác. Nếu quả nhân vẫn còn là Cơ Lâm lúc trước, quả nhân sớm đã chết từ lâu rồi.”
Nhìn Cơ Lâm xa lạ, trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy hắn ta lúc này có chút đáng thương, dù sao người ở độ tuổi như hắn ta ở hậu thế e rằng vẫn còn đang học trung học phổ thông.
Ý nghĩ này thoáng qua, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mình không có tư cách đồng cảm với hắn ta, tình hình hiện tại của mình có thể tốt đến đâu chứ, tốt nhất vẫn là nên lo cho thân mình trước rồi tính.
“Bệ hạ, tại hạ không giỏi việc gì khác, việc giết người sau này để ta làm là được, Nhĩ Cửu nguyện dẹp bỏ mọi chướng ngại cho việc đăng cơ của bệ hạ.”
Nghe thấy lời này của Lý Hỏa Vượng, Cơ Lâm lập tức vui vẻ vỗ tay liên tục: “Được, ha ha ha! Nhĩ Cửu thật thà thẳng thắn, sảng khoái hơn những kẻ văn vẻ nho nhã kia nhiều. Nào, thưởng quan.”
Hắn ta vừa dứt lời, một lão thái giám với nếp nhăn trên đường pháp lệnh, cầm phất trần vàng từ trong bóng tối đi ra, dùng giọng nói chói tai kia hát lên một cách du dương trầm bổng: “Bệ hạ khẩu dụ, ban Nhĩ Cửu chức ‘Tả Hữu Kim Ngô Vệ Kị Tào Tham Quân’.”
"Tạ bệ hạ."
Nhìn Lý Hỏa Vượng đang hành lễ với mình trước mặt, Cơ Lâm chậm rãi nói với vẻ ý vị thâm tường: “Nhĩ Cửu, ngươi có thể tới, quả nhân rất vui, ngươi yên tâm, con mèo giả lúc trước ngươi giúp ta, ta vẫn đang để đó. Dù sao đồ vật trong cung đều là đồ thật, đồ giả cũng trở nên quý giá, ngươi nói có phải không?”
Nghe thấy vậy, Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu: "Quả thực là vậy."
Nếu đã bố trí xong rồi, Lý Hỏa Vượng cũng nên xuất cung thôi.
Nhưng ngay khi rời khỏi cung, lúc mới đi xuống được vài bước dọc theo cầu thang bằng đá cẩm thạch trắng, phía sau người truyền đến tiếng hô hào: “Nhĩ Tham Quân, xin dừng bước!"
Lý Hỏa Vượng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên để râu đen đang chạy lon ton về phía mình, nhìn chiếc mũ quan đang lắc lư trái phải trên đầu, người này có lẽ cũng là một vị quan không nhỏ.
"Chúc mừng Nhĩ Tham Quân. Chúc mừng Nhĩ Tham Quân. Mặc dù quan vị Kỵ Tào Tham Quân chỉ là từ bát phẩm trở lên, nhưng Tả Hữu Kim Ngô Vệ chính là Cấm Quân Thập Nhị Vệ.”
"Hơn nữa ta cũng chưa từng thấy bệ hạ coi trọng một người ngoài như vậy, không bao lâu nữa Nhĩ Tham Quân sẽ lên như diều gặp gió.”
Lý Hỏa Vượng nhìn người đàn ông thấp hơn mình một đoạn này lải nhải lung tung nửa ngày, cho đến khi ông ta thở hổn hển, lúc này hắn mới hỏi với vẻ nghi hoặc: “Ông là ai?”
"Hạ quan Đổng Trọng Thọ, ha ha, quan tước không đáng nhắc tới trước mặt Nhĩ Tham Quân, hạ quan bất tài, xuất sư là Tung Hoành Gia.”
"Tung Hoành Gia?” Lý Hỏa Vượng vô thức nhìn Kim Sơn Trảo chỉ còn lại nửa người bên cạnh, đây là Tung Hoành Gia đầu tiên mà hắn gặp ở thế giới này, không ngờ rằng lại còn có thể gặp được người thứ hai.
"Ôi ôi, ta chưa đủ trình độ đâu, còn kém lắm còn kém lắm, hạ quan chỉ là một môn khách bên cạnh bệ hạ, lúc bệ hạ cần giải đáp nghi hoặc thì hạ quan có thể ở bên cạnh đưa ra chủ ý.”
Nói đến đây, vị Đổng Trọng Thọ này mới nói rõ ý đến của mình với Lý Hỏa Vượng.
"Nhĩ Tham Quân, từ giờ trở đi, ta và ngươi đều sẽ ở bên cạnh bệ hạ bày mưu tính kế. Có một số chuyện hạ quan nghĩ ngươi nên biết vào tối mai, ở trong phủ nói chuyện, thế nào?”
Lý Hỏa Vượng nhìn lên bầu trời phía bên trái, sau đó nhìn về phía Đổng Trọng Thọ trước mặt và nói.
"Bệ hạ chúng ta xem ra đã bất giác lôi kéo được không ít nhân tài.”
Đổng Trọng Thọ mỉm cười.
"Học thành văn võ nghệ, cuối cùng đều vì cống hiến cho hoàng đế mà, Nhĩ Tham Quân, điều ta muốn nói với ngươi chính là chuyện này, có không ít người phe mình có lẽ ngươi không quen biết, ngày mai, ta sẽ giới thiệu cho ngươi. ".
"Được, đến lúc đó gặp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận