Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1321: Thăm viếng (1)

"Nhưng chờ đến khi cậu đến tuổi của tôi thì sẽ hiểu, cậu chân thành hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... Sự chân thành của cậu mang đến điều gì cho người cậu yêu thương."
"Cậu đừng cứ đứng mãi trên góc độ của mình để nhìn mọi chuyện, cậu cũng có thể thử suy nghĩ từ góc độ của người khác."
"Nếu như tình yêu của cậu chỉ khiến Dương Na đau khổ hơn rồi lại lựa chọn tiếp tục yêu cô ấy, vậy tình yêu của cậu là ích kỷ, cậu chỉ yêu chính cậu mà thôi.
Trông thấy Lý Hỏa Vượng sững sờ ngay tại chỗ, Dịch Đông Lai đưa tay vỗ đầu hắn rồi quay người đi ra ngoài.
"Tôi biết rõ, tuy rằng cậu bị bệnh nhưng cậu sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn."
Lý Hỏa Vượng cứ đứng ở nơi đó, đứng rất lâu, mặt hắn hơi run rẩy cuối cùng lại khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đôi chân mang theo xiềng xích, hắn lại tiếp tục đi về phía cửa, cuối cùng bình tĩnh trở lại căng phòng bệnh trống rỗng của mình.
Hắn từ từ co người lại dưới gầm giường, cắn ga giường trong miệng, hai tay nắm chặt điên cuồng đập vào tường.
Cơn đau đớn trên tay chỉ là cho Lý Hỏa Vượng vung tay càng mạng hơn, mãi cho đến khi hai tay toàn là máu thịt mới dừng lại.
Lý Hỏa Vượng run rẩy thu đôi tay vào trong ngực mình, chậm rãi cuộn người lại, những kỷ niệm tốt đẹp hai người từng trải qua lại hiện qua một lần trong đầu hắn.
“Số 13! Có người đến thăm tù!” Lý Hỏa Vượng có phần hốc hác dưới sự dẫn dắt của quản giáo đi đến phòng thăm người thân, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng lạnh lùng ngẩng đầu nói với quản giáo đứng bên cạnh mở khóa cho mình:
"Ta không phải phạm nhân, không phải thăm tù mà là thăm người thân, ta ở trại tâm thần, ta là bệnh nhân."
"Biết biết, toàn Bạch Tháp có ai không biết cậu, Lý Hỏa Vượng. Cậu khó giải quyết còn hơn tù phạm, cậu làm sai cũng không trừ điểm được, không thể phạt được, còn phải hầu hạ cậu thật tốt. Cậu không phải bệnh nhân, cậu là vua.”
Quản giáo vẫy mạnh tay một cái, xoay người đi ra ngoài:
"Thành thật một chút, có camera đấy, chẳng qua khiến người nhà cậu nhẹ lòng một chút nên mới tháo còng.”
Mặc dù còng tay và cùm chân đã được tháo xuống, nhưng thứ phòng ngừa Lý Hỏa Vượng tự hại mình vẫn còn đeo trên đầu.
“Hôm nay là ai đến thăm tù?” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm.
Dương Na là không thể nào, khả năng lớn nhất chính là mẹ, Tôn Hiểu Cầm và cha, Lý Kiến Thành.
“Mẹ đến ư?” Trong lòng Lý Hỏa Vượng mang theo ba phần sợ hãi bảy phần mong đợi nhìn về phía cửa.
Khi mắt của Lý Hỏa Vượng càng lúc càng ngời thì một cánh tay xăm đầy hình bụi gai khiến mong chờ của hắn tan vỡ.
“Sao thế? Nhìn thấy tôi có thất vọng không?" Ba Nam Húc đang nhai thứ gì đó, nhấc điện thoại lên hỏi Lý Hỏa Vượng ở phía bên kia tấm kính.
Cô ta vẫn mặc bộ trang phục kiểu gothic, không khác gì với lúc Lý Hỏa Vượng gặp trong tiệm xăm hình, ngoại trừ những hình xăm trên cơ thể cô ta dường như đã thay đổi.
"Không, có người đến gặp là ta đã rất vui mừng. Cảm ơn Ba Hủy."
“Mắt cậu bị sao vậy?”
“Ta móc ra.”
“Móc không gây tê ư?”
"Ừm."
"Ha ha, giỏi thật, rất đàn ông, chờ khi nào cậu đi ra tôi sẽ mời một chầu nhậu.”
Lý Hỏa Vượng trò chuyện đến đoạn này thì hơi ngây ra một lúc, biểu cảm của hắn phi thường khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mắt.
Sau đó Lý Hỏa Vượng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào camera có chấm đỏ nhấp nháy:
“Kêu bác sĩ chủ trị Dịch Đông Lai của ta đến đây! Nhanh lên!"
Lý Hỏa Vượng chỉ tay vào Ba Nam Húc, ngữ khí phấn khởi hét to:
"Dịch Đông Lai! Nhìn đi! Anh có thấy không? Cô ta là thật! Cô ta đến thăm tù thì sao là giả được? Tất cả điều này căn bản không phải ảo giác!"
“Nổi điên cái gì? Ngồi xuống!”
Lý Hỏa Vượng lại ngồi xuống, vẻ mặt rất hưng phấn nhìn người phụ nữ trước mặt: "Ta hỏi ngươi, trước khi ta giết những người đó, lúc Tiểu Phúc chết thì ngươi cũng có mặt đúng không? Tất cả đều là thật đúng không?"
"Ngươi hôm nay khoan đi đã, ta cần ngươi giải thích rõ với bác sĩ chủ trị của ta, nói cho anh ta biết tất cả là thật!”
Ba Nam Húc nhìn thoáng qua camera, thò tay vào túi áo ấn nhẹ cái nút:
“Bây giờ bọn họ không nghe được, tôi không rảnh nổi điên với cậu, tôi chỉ hỏi một câu thôi, cậu có muốn đi ra ngoài không?”
Lý Hỏa Vượng có thể hiểu đối phương có ý gì, nhưng lại từ chối lời đề nghị. "Ta muốn đi ra ngoài, nhưng không muốn dùng phương pháp của ngươi, ta muốn đàng hoàng đi ra từ cửa trước."
"Nếu ngươi là thật, vậy ta xác thực không có bệnh, ta chỉ mắc bệnh ảo giác, chỉ cần chữa khỏi nó là sẽ nhanh chóng xuất viện."
Ba Nam Húc nhìn Lý Hỏa Vượng với ánh mắt nhìn tên điên:
“Hỏa Tử, cậu thật sự nghĩ vậy? Cậu cho rằng sau khi mình đã làm quá nhiều việc còn được thả ra sao?”
“Nói thật cho cậu biết, không thể nào, cậu không sợ phiền phức nhưng người ta sợ, dù cậu được chữa khỏi, nếu không thanh toán hết tiền thì vẫn bị giữ lại bệnh viện quan sát cả đời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận