Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 598: Thật giả

Cũng không đợi đối phương mở miệng, Lý Hỏa Vượng đơn giản cầm lấy một quân cờ đen tùy tiện đặt ở trên bàn cờ, sau đó sốt ruột hỏi:
“Gia Cát huynh, tại sao lúc trước giúp ta? Phải chăng ngươi cũng giống như ta đều là Tâm Tố?"
Khi hỏi ra câu này thì trái tim Lý Hỏa Vượng treo cao, tim đập nhanh nhìn đối phương mở miệng.
Cạch!
Quân cờ trắng đặt xuống, đối phương thốt ra lời ngoài dự đoán:
"Cũng không phải, tuy rằng đều là hàng chữ tâm nhưng tiểu sinh không phải Tâm Tố, tiểu sinh là Tâm Bàn.”
“Tâm Bàn?” Trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên dày đặc hụt hẫng.
Lúc ở trên thuyền Lý Hỏa Vượng có phỏng đoán Gia Cát Uyên chịu trợ giúp chính mình là bởi vì đồng loại với mình.
Nếu trong thế giới hỗn loạn kỳ dị này có một tiền bối mạnh mẽ dẫn dắt thì làm gì cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng sự tình không phải lúc nào cũng phát triển theo hướng mình muốn.
Lý Hỏa Vượng thu hồi suy nghĩ, lại mở miệng hỏi:
“Chữ bàn nào? Là bàn của Bàn Đào à?”
Tay trái Gia Cát Uyên nâng tách trà, dùng nắp trà chặn lá trà, khép mắt lại hớp một ngụm:
“Là bàn trong câu tình song tẩy nghiên tọa, xà dẫn sảo bàn kết. Lý huynh, đến lượt ngươi đặt quân cờ.”
Đây là mấy câu trích từ bài thơ Tôn Tân Lão Ký Mặc Tử Thủ của nhà thơ Tô Thức tức Đông Pha cư sĩ của thời Tống.
Cạch!
Quân đen đặt xuống, Lý Hỏa Vượng thầm cân nhắc lời của đối phương:
“Bàn trong bàn kết? Thứ này đại biểu cái gì?”
Chính mình làm Tâm Tố, từng thấy năng lực kỳ dị của Tâm Trọc, Lý Hỏa Vượng rất khó đoán ra Tâm Bàn là thứ gì.
Gia Cát Uyên nhìn hai quân cờ đen đặt ở vị trí lung tung thì nhẹ lắc đầu, dùng móng tay kẹp cờ trắng đặt xuống bàn cờ.
“Bàn này có nghĩa là tiểu sinh đời này định sẵn dây dưa với bên trên tam thân cựu, vô luận sống chết.”
Lý Hỏa Vượng vừa đặt quân cờ vừa hỏi:
“Trên tam thân cựu là vật gì?”
Gia Cát Uyên mỉm cười khép quạt lại chỉ đỉnh đầu, trái tim Lý Hỏa Vượng thít chặt, con ngươi co rút, hắn nhớ thứ giấu sâu trong ký ức.
“Lý huynh, có một số việc không phải tiểu sinh không muốn nói cho ngươi, ngươi biết càng nhiều càng nguy hiểm, con người sống cả đời đôi lúc nên hồ đồ.” Gia Cát Uyên nói xong lại đặt quân cờ trắng.
Hành động của đối phương đã lộ rõ, cái gọi là bên trên tam thân cựu là tên của vị Tư Mệnh nào đó trong Bạch Ngọc Kinh, Gia Cát Uyên thậm chí đều không dám nói tên ra, chỉ dùng từ ý nghĩa không rõ như bên trên tam tân cự để thay thế.
"Ta hiểu, ta hiểu ... " Lý Hỏa Vượng thì thào gật gù.
Thoáng chốc lầu trúc yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót lảnh lót ngoài khung cửa sổ thỉnh thoảng lại vang lên.
Gia Cát Uyên có chút đau đầu nhìn bàn cờ lung tung, chợt nghe đối phương hỏi tiếp:
“Đa tạ Gia Cát huynh khẳng khái giúp, nhưng dám hỏi nếu Gia Cát huynh không phải cùng là Tâm Tố như ta thì tại sao muốn giúp ta?"
Vấn đề này dây dưa Lý Hỏa Vượng thật lâu, hôm nay cuối cùng được hỏi ra.
"Sao lại nói vậy?" Gia Cát Uyên tỏ ra phi thường ngoài ý muốn: “Tuy hai chúng ta bèo nước gặp nhau, nhưng cứu một mạng người hơn xây Phù Đồ bảy bậc, tiểu sinh không thể trơ mắt nhìn ngươi mất mạng. Nếu đạo hạnh cao một chút thì mặt nạ đồng tiền của ngươi là vật đeo chơi.”
"Chỉ đơn giản như vậy?" Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn đối phương, trong khoảng thời gian này hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng không đoán được nguyên nhân đối phương tốt với mình chỉ vì có lòng lương thiện?
“Vậy chứ Lý huynh nghĩ sao? Không chỉ mình ngươi, đừng nói là hàng chữ tâm, dù là hàng chữ linh, chữ hư, nếu tiểu sinh có thể ra tay tương trợ thì tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn."
"Hắn đây đang lừa ta sao? Hắn có ý đồ gì?" Ý tưởng này không thể kiềm nén nhảy ra trong óc của Lý Hỏa Vượng.
Nhưng hắn lập tức xóa sạch ý nghĩ này, Gia Cát Uyên không thèm quan tâm thân phận Tâm Tố của hắn thì còn có ý đồ gì chứ?
Chỉ bằng vào thực lực có thể giết Phát Tài của Gia Cát Uyên, nếu muốn tìm Tâm Tố thì bao nhiêu mà chẳng có, không cần bỏ công lớn như vậy lừa Lý Hỏa Vượng, trừ là Tâm Tố ra giá trị khác của hắn còn chưa lớn như vậy.
Gia Cát Uyên kinh ngạc hỏi:
“Lý huynh, ngươi nghìn dặm xa xôi đến Hạnh Đảo chẳng lẽ vì muốn hỏi tiểu sinh nhiêu đó?”
"Không, không phải, ta tìm Gia Cát huynh là có một việc cần giúp đỡ.” Lý Hỏa Vượng lập tức nâng tinh thần lên, kể lại phát hiện của mình về Bắc Phong.
Tuy đối phương có thiện ý với mình, nhưng Lý Hỏa Vượng không phải hạng người được nước lấn tới, nói cho Gia Cát Uyên biện pháp hai bên cùng thắng.
“Gia Cát huynh không cần làm gì nhiều, ta biết những ngày gần đây Tọa Vong Đạo nhất định không ngừng quấy rối ngươi, tám phần Bắc Phong cũng sẽ đến, ta chỉ cần ở bên cạnh ngươi, giúp đỡ ngươi cùng đối phó Tọa Vong Đạo là được!"
Nhìn thấy đối phương nâng quân cờ trắng lơ lửng trên bàn cờ mãi chưa đặt xuống, Lý Hỏa Vượng tiếp tục tăng thêm theo tiền cược:
“Gia Cát huynh yên tâm, dù cho ta về sau thoát khỏi ảo giác Tâm Tố cũng không vội rời đi, chờ việc của ngươi xong hết rồi mới đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận