Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 689: Người quen (2)

Trên gương mặt hắn đắp theo nụ cười bước vào, mà khi ông nhìn thấy nghịch tử của mình Lữ Tú Tài ở đó, gương mặt lập tức sụ xuống.
"Hừ!"
Đối mặt với đứa con út này, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng tên súc sinh này đã nhận đạo lý chết, nói cái gì cũng không nghe.
Lữ Tú Tài đối mặt với địch ý từ cha ruột của chính mình, lời trong miệng hùng hùng hổ hổ, thường xuyên nói mấy lời linh tinh như lão vương bát, chờ đó, một ngày nào đó ...
Mà thê tử Đào Nhi được hắn mua kia ở phía sau trầm mặc nhìn cha chồng và tướng công của mình, trong lòng dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Ôi ôi, đoàn người đều tới rồi à." Khi giọng nói khó nghe của Cẩu Oa vang lên, những người khác lúc này liền nhìn thấy hắn đang dìu thê tử mang thai của hắn đi tới.
"Đúng, sắp sinh rồi, đã đủ tháng rồi, dự đoán chính trong mấy ngày này, con ta cũng sắp sinh ra rồi!" Cẩu Oa mỉm cười nói với Lữ Tú Tài.
Trên gương mặt của Lữ Tú Tài lộ ra vẻ khinh thường.
"Ta hỏi ngươi chưa? Khoe khoang cái gì?"
"Ha ha ha!" Cẩu Oa với gương mặt hớn hở gdìu thê tử của mình ngồi xuống, đi đến bên người Lữ Tú Tài thấp giọng hỏi: "Tú Tài, thần thông ngươi học kia thế nào rồi?"
"Vẫn như vậy, không biết chữ luyện chậm, sao? Ngươi muốn học?"
Cẩu Oa bật cười: “Ta mới không học thứ đồ chơi đó đâu, mệt lắm, ta ăn sáng xong đi dạo tiêu thực chút, rồi đợi đến giờ cơm trưa thôi."
"Bốn mẫu ruộng kia của ta để cho người khác trồng, chờ thu hoạch lương thực là được, cái gì cũng không cần làm, hàng năm đều có lương thực, tự tại biết bao, khổ nhiều như vậy đều đã sống tời giờ rồi, nên để cho ta nghỉ ngơi một chút thật tốt."
Vào nam ra bắc với Lý sư huynh lâu như vậy rồi, cái khác không luyện ra được, kiến thức xem như luyện ra được, trên đời này thứ tặng không cũng không nhiều, nhất là các loại thần thông luyện không tốt đều rất nguy hiểm.
Kỳ thật suy nghĩ thực sự trong lòng hắn chính là chờ mấy tháng trước đã, chờ Lữ Tú Tài thực sự không xảy ra vấn đề gì rồi bản thân mới học, như vậy cũng coi như học được từ trên người của Lý sư huynh rồi.
"Hừ, ngoại trừ ăn chính là ngủ, không có chí khí!" Lữ Tú Tài tỏ vẻ mặt khinh bỉ với Cẩu Oa.
"Khì, ta là không có chí khí, ta có con, ngươi có không?"
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Bạch Linh Miểu đi xuống cầu thang, những người khác nhất thời không tiếp tục nói chuyện, chờ đối phương ngồi vào chỗ.
Tuy Lý Hỏa Vượng không có da, trông qua có chút khiến người khác sợ hãi, nhưng người đang ngồi ở đây đã sớm quen, cảnh tượng càng dọa người hơn đều đã nhìn thấy qua rồi.
Chờ Lý Hỏa Vượng ngồi xuống vị trí chính cầm đũa lên, những người khác lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Lý Hỏa Vượng chỉ thấy dưa muối và trứng muối, ăn màn thầu uống cháo, biên độ động tác rất lớn thật sự rất nhiều.
"Ăn chậm một chút, quỷ đói chết đầu thai à, không ai tranh với huynh đâu."
Lý Hỏa Vượng chẳng để ý tới lời oán thán của Bạch Linh Miểu, tiếp tục ăn bữa sáng của chính mình.
Bản thân khi tu luyện chính là một ngày trôi qua, hiện giờ không ăn no chút, buổi trưa sẽ có thể không có ăn rồi.
"Ai, ở thông Ngưu Tâm cũng không có kẻ xấu hại huynh, huynh vì sao còn biến cả người thành đều là máu rồi?" Bạch Linh Miểu lấy tay lau đi vết máu khô trên người hắn.
"Lo trước khỏi họa mà, yên tâm, không chết được."
"Không chết được không đau sao? Huynh đây là đau nghiện rồi? Buổi tối nằm cùng với huynh, đi tiểu đêm cũng có thể bị huynh dọa nhảy dựng."
Trong lời lải nhải của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng vội vàng ăn xong bữa sáng, ra khỏi đại viện Bạch gia, mà Lý Tuế đã sớm chờ đợi ở bên ngoài rồi.
Hai người một cao một thấp đi theo khu đường nhỏ gồ ghề, bắt đầu đi đến hướng trên Ngưu Tâm Sơn.
Nhưng ngay khi hắn mới ra đến đầu thôn, bốn phía bên trong cánh rừng ngập tràn sương mù trắng bốc lên, Lý Hỏa Vượng nhíu mày lúc này dùng tay nắm chặt Tử Tuệ Kiếm, kéo mạnh một cái ra.
"Ai! Bước ra!"
Đám sương mù với sát khí ngập trời ở bốn phía xung quanh rung động mạnh, đám sương màu trắng nhanh chóng tan đi, ngay sau đó gương mặt của một chiếc mặt nạ bằng gỗ nhìn chằm chằm từ bên trong sương mù lộ ra.
"Ái chà, đây không phải lũ lụt xông miếu long vương rồi, người một nhà không nhận ra người một nhà rồi sao, hóa ra là ngươi à, Nhĩ Cữu!"
"Liễu Tông Nguyên?" Lý Hỏa Vượng có mấy phần kinh ngạc nhìn nam nhân đeo theo mặt nạ đầu gỗ này, hắn nhớ rõ người này, lúc trước khi hắn và Ký Tướng còn có Thác Bạt Đan Thanh cùng đi tìm Tâm Trọc, hắn là một người trong đó.
Thế đạo vô thường, năm người ban đầu cùng hành động, Ký Tướng đã chết, Tâm Si Thiền Sư cũng đã chết, Thác Bạt Đan Thanh bị vây bên trong Tâm Trọc không ra được, hiện giờ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lần nữa gặp mặt, hai người thổn thức không thôi còn ẩn chứa chút thân cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận