Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1003: Tôn Bảo Lộc (2)

“Ta đã làm ăn mày, ta biết trong ăn mày thì dễ bị ăn hiếp nhất là bà già ăn mày.”
Triệu Tú Mai vẻ mặt đau lòng nhìn Dương Tiểu Hài, tuy chủ nhà đã cao lên một chút, nhưng xét cho cùng thì hắn vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ là một đứa trẻ to xác nhớ phụ mẫu.
“Tiểu Hài, ta biết ngươi lo lắng cho phụ mẫu của mình, nhưng ...” Tôn Bảo Lộc đang định khuyên thêm thì mẫu thân kéo hắn ta lại, thì thầm bên tai.
“Được rồi, vậy con đi nổi lửa."
Tôn Bảo Lộc đứng lên rời đi, mẫu thân của hắn ta đến bên cạnh Dương Tiểu Hài, đau lòng ôm đứa trẻ này vào ngực, vỗ nhẹ lưng:
"Không có việc gì, hài tử, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Dương Tiểu Hài chợt thấy cảnh tượng kỳ lạ, Tôn Bảo Lộc dọn ra một khoảng trống đốt lửa, người Thanh Khâu ở xung quanh lần lượt tụ lại.
Tôn Bảo Lộc dùng tay chỉ hướng Dương Tiểu Hài, thốt ra tiếng Thanh Khâu trúc trắc khó hiểu, mọi người xì xầm bàn tán cũng bằng tiếng Thanh Khâu, Dương Tiểu Hài một chữ cũng nghe không hiểu.
"Đây là tập tùng của Thanh Khâu, giải thích bằng tiếng Thanh Khâu với ngươi cũng không hiểu đâu. Tóm lại đại khái ý tứ là, có người nếu là gặp gỡ phiền phức thì có thể đốt lửa, khiến mọi người cùng nhau nhận trí tuệ của Trường Sinh Thiên bày mưu nghĩ cách cho ngươi.” Tôn Bảo Lộc giải thích với Dương Tiểu Hài.
“Có được không?”
Dương Tiểu Hài có chút thấp thỏm, nói thật thì hắn ta cũng không thật sự muốn xông vào Hậu Thục giờ phút này chín chết một sống, nếu là có biện pháp có thể khiến hắn ta thuận lợi gặp phụ mẫu là tốt nhất.
"Không nhìn thấy trong đám người có nhiều người lớn tuổi à? Nhà có người già như có bảo bối, kinh nghiệm của họ nhiều lắm, trước kia biện pháp này rất hữu dụng.”
Dương Tiểu Hài nhìn những người già Thanh Khâu gầy gò ngồi xếp bằng trên cỏ vàng, nhẹ nhàng gật đầu, đứng ở một bên chờ đợi, còn kể cho Tôn Bảo Lộc nghe chuyện phát sinh sau khi rời khỏi Thanh Khâu.
Khói lửa chậm rãi bay, nhưng lúc này không có gió, khiến khói sặc người lan tràn bốn phía, bao phủ mọi người vào.
"Khụ khụ!" Dương Tiểu Hài hút mấy ngụm khói, cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Cái gọi là mượn trí tuệ của Trường Sinh Thiên sao cứ cảm thấy kỳ lạ, khói lửa bình thường không có loại cảm giác này.
Những tiếng Thanh Khâu xì xào một lúc, Dương Tiểu Hài nghe âm thanh nhỏ dần.
“A!”
Một tiếng a đều nhịp vang lên, những người có mặt hai tay vỗ vào nhau, khói lượn lờ thoáng chốc tan biến.
Tôn Bảo Lộc nghiêng tai nghe mấy vị người già Thanh Khâu ở bên cạnh nói một lúc thì đứng lên, bảo với Dương Tiểu Hài rằng:
"Có biện pháp, ngươi vừa mới nói phụ mẫu đều là đản dân trên biển đúng không?”
“Đúng thế.”
"Vậy được rồi, ngươi đừng đi đường bộ, hãy đi đường thủy. Các người già chợt nhớ ở nơi giao giới Thanh Khâu và Hậu Thục có thuyền riêng, ngươi cho nhiều bạc khiến bọn họ đưa ngươi tới thẳng chỗ phụ mẫu, vậy thì sẽ không gặp binh tai dọc đường.”
"Thật sự?!" Dương Tiểu Hài lộ nét mặt kích động vô cùng.
“Ừ, các người già hẳn là nhớ không lầm, bọn họ nói mười năm trước từng đi thuyền. Chờ chút ta kêu các vị người già vẽ bản đồ cho ngươi, lại viết thư cho người lái đò, miễn cho bọn họ giữa đường ngừng thuyền hố ngươi.”
Tôn Bảo Lộc bận rộn cho Dương Tiểu Hài biện pháp về nhà, còn có bản đồ biên giới Thanh Khâu và Hậu Thục.
Nhìn khoảng cách gần trong gang tấc trên bản đồ, lòng Dương Tiểu Hài rạo rạc, mình sắp được gặp người nhà rồi.
"Bảo Lộc ca, đa tạ, thật sự đã giúp ta nhiều.” Dương Tiểu Hài hai tay nâng dây chuyền vàng nặng trĩu đến trước mặt Tôn Bảo Lộc.
“Ngươi làm vậy là sao hả, xem thường ta phải không?" Tôn Bảo Lộc phủi dây chuyền đi, sau đó kề sát hỏi: “Tiểu Hài, ngươi biết Ngưu Tâm Thôn còn dư nhiều nhà không?”
Câu hỏi của Tôn Bảo Lộc làm xẹp nỗi lòng kích động của Dương Tiểu Hài.
"Bạch sư tỷ nhận nhiều con trai con gái nuôi, ở gần đầy rồi, sao thế Bảo Lộc ca? Ngươi muốn đến Ngưu Tâm Thôn ở hả?”
Tôn Bảo Lộc liếc hướng tộc nhân ở phương xa, nói nhỏ:
"Tộc trưởng không cảm thấy nguy hiểm gì, nhưng ta không nghĩ vậy, nếu Hậu Thục thật sự bị Vu Nhi Quốc diệt thì tiếp theo là Thanh Khâu.”
"Tuy rằng đại hãn nói có xuất binh giúp Hậu Thục, nhưng ta thấy nguy lắm. Vu Nhi Quốc thế tới rào rạt, nếu Đại Lương đất rộng của nhiều không giúp đỡ, chưa chắc Hậu Thục đánh thắng nổi, ta cần tìm đường lui cho tộc nhân của ta.”
Nói đến đây, trên mặt Tôn Bảo Lộc tỏ ra có chút không kiên nhẫn:
“Không hiểu cẩu hoàng đế Đại Lương nghĩ sao nữa, không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh sao. Mãi chưa xuất binh giúp đỡ Thanh Khâu và Hậu Thục, đợi hai nơi này đều bị Vu Nhi Quốc chiếm, một mình hắn thì làm được gì!”
"Bảo Lộc ca, ngươi nói cẩu hoàng đế Đại Lương là Cao Trí Kiên."
Nghe lời này, Tôn Bảo Lộc trợn to mắt hỏi:
“Hắn thật là hoàng đế à? Ngươi không phải nói phét?”
“Ta không nói phét, ta chưa bao giờ gạt người."
Tôn Bảo Lộc cắn răng cấm ngẫm nghĩ, bực bội vỗ hai tay:
“Ài, người Đại Lương nghĩ sao vậy chứ, tuyển đồ ngốc làm hoàng đế, thảo nào lúc mấu chốt như vậy không xuất binh, nếu Đại Lương cũng mất thì chúng ta biết đi đâu tránh binh tai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận