Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 135: Tâm Tố (2)

“Kinh hoàng cái gì, con nít chính là không có định lực, nghi ngờ ta vì sao biết những thứ này? Ta không phải đã nói rồi sao? Con của ta là Tâm Tố, lúc trước hắn cũng nghĩ như vậy.”
Lời này khiến Lý Hỏa Vượng vô thức tới gần một chút, trong giọng nói mang chút run rẩy mà hỏi: “Con của ngươi cũng là người hiện đại? Hắn cũng là người xuyên không?”
Giờ phút này, tim của cậu đập cực nhanh, khi Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện tại thế giới quỷ dị nguy hiểm này thế mà còn có đồng loại, cậu cảm thấy đặc biệt kích động.
Chẳng cần biết bọn họ là ai, mặc kệ bọn họ là nam hay là nữ, chỉ cần bọn họ đến từ cùng một thế giới, vậy mình liền không còn là lẻ loi trơ trọi một mình.
Sự áp lực đến dồn dập này, rốt cuộc cũng có người san sẻ.
Quan trọng nhất chính là, chính mình không nhớ rõ là làm sao đến thế giới này, có lẽ bọn họ còn nhớ, có lẽ mình có thể thông qua bọn họ trở lại thế giới cũ cũng không chừng!
Tĩnh Tâm sư thái cũng không có trả lời vấn đề này ngay, mà sau khi lau đi nước màu vàng trên khóe miệng, lần nữa mặt mỉm cười “nhìn” thanh niên trước mặt.
“Không, hắn không phải, hắn là được sinh ra từ bụng của ta, điểm này chính xác vạn phần, còn có, người trẻ tuổi, Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu. Đừng đem bất cứ chuyện gì đều nghĩ chắc chắn như vậy, kể cả bất cứ chuyện gì trong đầu của ngươi.”
- Giải thích câu "điệp mộng Trang Chu" là một thành ngữ này có nghĩa là Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm, hay là bướm nằm mơ thấy mình trở thành Trang Chu, về sau mượn nó để chỉ một giấc mơ kỳ diệu, hoặc dùng làm ẩn dụ cho sự thay đổi thất thường của cuộc đời. Hết giải thích.
“Ngươi có ý gì?” Lý Hỏa Vượng phát hiện mình không thể nào hiểu được đối phương rốt cuộc muốn nói cái gì.
“Tại sao ngươi lại cho rằng mình nhất định là người bên kia chứ? Vì sao ngươi không thể cho rằng, chính ngươi là người ở mảnh thiên địa này, nói không chừng những thứ màu sắc sặc sỡ kia của thế giới Đại Thiên căn bản chính là giả thì sao, tất cả của tất cả những điều đó đều là ngươi tưởng tượng ra thì sao?”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tôi biết trước đây lúc ở Thanh Phong Quan là ảo giác, nhưng mà quá khứ tôi khẳng định từng sống ở thế giới hiện thực! Tôi là người xuyên không từ nơi đó tới! Tôi là người xuyên không! Tôi không phải là tên điên tưởng tượng ra một thế giới khác!”
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng hai mắt đỏ bừng, hai tay run rẩy nắm thật chặt thành nắm đấm, giống như là bị chạm đến vảy ngược, lớn tiếng phản bác lão ni cô trước mặt.
Tĩnh Tâm cũng không tranh luận gì, khuôn mặt hơi nghiêng, dường như bắt đầu hồi tưởng gì đó.
“Ha ha, những lời này, con ta lúc đó cũng từng nói qua, hắn giống như ngươi khi thì tỉnh táo khi thì mơ hồ, miệng tự nói những lời nói nhảm.”
“Nhưng ta làm mẹ, hiểu rõ, hắn từ trong bụng ta mà ra, vẫn luôn chưa từng rời xa ta, hắn chưa từng đi qua thế giới Đại Thiên gì khác, đó đều là do hắn hoang tưởng ra.”
Lời này vừa thốt ra, Lý Hỏa Vượng phảng phất bị thi triển Định Thân Thuật, dừng tại đó, hô hấp cũng bắt đầu loạn cả lên.
Dương Na, mẹ, bệnh viện, trường học, tất cả trong quá khứ đều lướt nhanh qua trong đầu của cậu, những thứ này đều không tồn tại? Thậm chí thế giới kia cũng có thể không tồn tại? Căn bản không có cái gì là thế giới hiện đại?
Tại khoảnh khắc này, Lý Hỏa Vượng cảm giác được tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên không chân thực, trở nên hư ảo: "Rốt cuộc cái gì là thật? Cái gì là giả?!”
“Tôi không phải là người xuyên không? Tôi căn bản là người của nơi này, trước nay chính là không có cái gì gọi là thế giới hiện đại? Tất cả những thứ liên quan đến hiện thực trong đầu tôi đều là do tôi tưởng tượng ra? Không, cái này không bình thường, khẳng định có chỗ nào đó đã xảy ra sai sót!”
Cảm xúc của Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần dần mất kiểm soát, hơi thở của cậu càng ngày càng gấp rút, biểu cảm bắt đầu trở nên dữ tợn.
Tự nhận thức của Lý Hỏa Vượng bị dao động nghiêm trọng cần phải tìm kiếm một lối thoát cho sự áp lực lớn như núi ở trong lòng của mình.
Đột nhiên, ánh mắt cậu ngưng đọng, hung tợn trừng mắt về Tĩnh Tâm sư thái ở trước mặt.
Không chờ cậu nói chuyện, liền thấy nữ nhân béo trước mặt kia dùng cái ngón tay dầu mỡ chỉ hướng về phía mình, bóp giọng nói bắt đầu bắt chước mình nói chuyện.
“Không! Ngươi đang gạt người! Người như ngươi có mưu đồ bất chính với ta! Lời ngươi nói đều là giả! Ngươi muốn hại ta có đúng hay không! Không dễ dàng như vậy!”
Nói xong những lời này, nhìn Lý Hỏa Vượng đứng sững tại chỗ, trên khuôn mặt béo phệ của Tĩnh Tâm lộ ra nụ cười ôn nhu và lưu luyến.
“Ha ha, ngươi vừa rồi muốn nói với ta những lời này đúng chứ? Thật ra con của ta cũng từng nói những lời giống vậy với ta, à, bây giờ nghĩ lại, phảng phất như mới hôm qua, thật đúng là hoài niệm mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận