Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1023: Thủy tịch (1)

- Giải thích, thủy tịch có nghĩa là tiệc nước. Hết giải thích.
Ngồi trên mũi thuyền là một vị lão bà tóc hoa râm, trên mặt của bà cũng xăm một hình xăm vảy cá màu xanh, hình xăm nối liền với những nếp nhăn, trông rất kỳ lạ.
Mặt mang vẻ thắc mắc nhìn người Đản dân trung niên kia: "Sao thế? Giang Nhị Lang, đây là con nhà ai?"
"Bạch Thủy thúc có ở đây không? Người này nói là con của các ngươi.” Giang Nhị Lang ra hiệu bằng cả hai tay nói với bà lão.
Sau khi hiểu được ý của đối phương, bà lão điếc kia mở to mắt, nhìn về phía Dương Tiểu Hài ở phía sau: "Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi là ngũ oa?"
Dương Tiểu Hài đầu óc ngơ ngác có chút run rẩy tiến lên phía trước một bước, sững sờ nhìn người phụ nữ trước mắt, tin tức mà trước đây bên kia tra được, mẹ của hắn bị điếc, người phụ nữ trước mặt này vừa hay phù hợp.
"Mẹ?" Dương Tiểu Hài do dự tiến lên phía trước một bước hỏi.
Lão phu nhân dường như đọc hiểu Dương Tiểu Hài đang nói gì, lảo đảo đi tới, ôm Dương Tiểu Hài vào lòng.
Ngay sau đó bà xắn ống tay áo của Dương Tiểu Hài lên, lộ ra một vết bớt trên chỗ cùi chõ.
Khi bà nhìn thấy vết bớt này, giọt nước mắt trong hốc mắt lập tức chảy xuống: "Ngũ oa, thật sự là con! Thật không ngờ ta lại còn có thể gặp lại con!"
Khi biết được đối phương thật sự là mẹ ruột của mình, Dương Tiểu Hài lao vào vòng tay bà, ôm bà thật chặt.
Khi cảm nhận được mùi vị và hơi ấm chỉ có thể tìm thấy trong mơ, lúc này Dương Tiểu Hài cảm thấy tất cả những gian khổ mà mình trải qua trên đường đi đều đáng giá, cuối cùng cậu cũng có mẹ.
Nếu sau này mình bị người ta mắng là thằng chó đẻ, cuối cùng cũng có thể tự tin mắng lại rồi!
"Ngũ oa! Mẹ có lỗi với con! Mẹ thực sự có lỗi với con!" Lão phu nhân ôm Dương Tiểu Hài một bên khóc một bên hét to.
Đứa con trai bị bán của Trì gia trở về rồi, sau khi thân phận của Dương Tiểu Hài trở về Đản dân, ánh mắt của những người khác lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Thậm chí khi Dương Tiểu Hài đang đau đầu không biết nên làm thế nào để đưa xe ngựa trên thuyền đáy bằng về nhà, không ít Đản dân lần lượt đem thuyền của mình tới, thuận tiện chở hắn.
Sau một hồi luống cuống tay chân, Dương Tiểu Hài cuối cùng cũng đưa được Triệu Tú Mai và ba đứa bé khỉ còn có xe ngựa của bọn hắn lên thuyền của Trì gia.
"Mẹ! Đây là vợ ta, Triệu Tú Mai." Dương Tiểu Hài khoa chân múa tay muốn biểu đạt cho người mẹ bị điếc tai của mình hiểu được điều mình muốn nói.
"Tốt! Tuổi còn trẻ như vậy mà đã cưới được con dâu, thật là có bản lĩnh!"
"Mẹ, đây là thịt dê của Thanh Khâu, mẹ nếm thử xem, mùi vị rất ngon!"
Khi Dương Tiểu Hài kích động đi theo nói chuyện với mẹ của mình, những Đản dân khác cũng đều vây quanh, mặt mang ý cười nhìn cảnh tượng ấm áp này, thỉnh thoảng còn lén trò chuyện với nhau.
Giang Nhị Lang ở bên cạnh biết rằng đối phương thật sự là đến tìm người thân, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Hắn thấp giọng hỏi đứa con trai nhỏ ở bên cạnh: "Bạch Thủy thúc đi đâu rồi, chuyện quan trọng như vậy mà vẫn chưa về."
"Bạch Thủy thúc hình như dẫn theo con của ông ấy đi Long Vương Miếu rồi."
"Đi thông báo ông ấy một tiếng, nói cho ông ấy biết ngũ oa lúc trước bị bán đi đã tự mình trở về rồi."
"Mẹ, cái này ăn cũng rất ngon, người nếm thử cái này, đây là con đặc biệt đem từ Đại Lương đến cho mẹ."
"Đúng rồi, còn có táo mật này, trên đường con vừa hay nhìn thấy, cảm thấy mùi vị không tệ, cũng mua cho mẹ hai cân."
"Mẹ, người thích ăn chua không? Con cũng đem cho người một hũ vị chua.”
Dương Tiểu Hài kích động ở trước mặt mẹ của mình, cuối cùng cũng không cần ngụy trang, hoàn toàn trở về dáng vẻ đúng độ tuổi của mình.
"Đúng rồi, còn có cái này!" Dương Tiểu Hài nói xong, trong tay cầm lấy một bọc tiền lớn nhét vào trong lòng mẹ mình.
"Ai da ai da, cái này nhiều quá, đừng đưa nữa, đủ rồi đủ rồi."
Nghe thấy mẹ mình nói những lời này, Dương Tiểu Hài càng đưa hăng say hơn, dường như muốn đưa hết toàn bộ cả xe ngựa.
Chờ khi mẹ của Dương Tiểu Hài ngăn cản hắn một hồi lâu, Dương Tiểu Hài cuối cùng cũng không còn chuyển đồ nữa.
Hắn bắt đầu nói với mẹ của mình, kể về những khó khăn và mong nhớ những năm gần đây, nhưng mà đối phương bị điếc, nhìn vẻ mặt bà có chút mờ mịt, quá hiển nhiên là nghe không thấy, điều này khiến cho trong lòng Dương Tiểu Hài kìm nén một bụng không có cách nào nói: "Nào nào nào, con mới vừa về nhà, không nhận ra người trong nhà, ta chỉ cho con làm quen một chút.” Nói xong mẹ của Dương Tiểu Hài đứng lên, kéo Dương Tiểu Hài, đi về phía những người của Đản gia đang vây xem xung quanh.
"Đây là nhị ca của con."
"Chào nhị ca!" Dương Tiểu Hài chào hỏi người đàn ông trước mặt còn thấp hơn hắn.
Nhị ca có vẻ vô cùng câu nệ, hơi bối rối nói: "Ừm… Ài, trở về rồi à? Ăn cơm chưa?"
"Đây là Tam ca của con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận