Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 390: Thịt dê (1)

Lúc trước bọn họ suy đoán cái người cõng hai thanh kiếm này không tầm thường, nhưng khi bọn họ chân chính nhìn thấy thì lại là một chuyện khác, trong một chốc, các loại lời đồn lan nhanh trong người Thanh Khâu.
"Lý sư huynh, nơi này tốt biết mấy, hay là chúng ta ở lại đây đi, Lương Quốc đâu tốt bằng nơi này.”
Cẩu Oa ôm đùi dê nhai ngồm ngoàm, đến gần Lý Hỏa Vượng nhỏ giọng kiến nghị.
“Ăn thịt của ngươi đi, thịt cũng không thể bịt miệng ngươi được. Nếu ngươi muốn ở lại thì ta không ngăn cản." Lý Hỏa Vượng cầm lấy một miếng thịt dê ba chỉ bóng nhẫy nhét vào miệng mình.
Nghe lời này, Cẩu Oa rõ ràng hơi động lòng, bắt đầu cân nhắc.
Một bàn tay to bỗng nhiên đặt lên vai Cẩu Oa, đó là tay của Cao Trí Kiên.
Cẩu Oa quay đầu lại thì thấy biểu cảm của Cao Trí Kiên cực kỳ nghiêm túc nói:
“Đừng ... đừng ... đừng ở lại! Chỗ ... chỗ này ... này ... có ... có vấn đề.”
“Có vấn đề gì chứ! Bảo Lộc sinh ra và lớn lên ở đây, có thấy gì đâu?”
Cao Trí Kiên biểu cảm nghiêm túc nhìn, bình thường các sư huynh muội ăn thịt trâu dê ngồm ngoàm, nhìn hầu kết của bọn họ lên xuống đầy thịt tẩm ướp hương liệu đậm vị vào dạ dày:
"Không..... Không... Không biết..... Là..... có vấn đề ... thật!”
“Ngươi nói chuyện còn không rõ ràng mà rảnh hơi đi khuyên người khác, có thời gian đó thì lo tập nói chuyện bớt nói lắp đi.”
Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn hướng mình, Cao Trí Kiên dùng bàn tay to gãi sau gáy, trở lại chỗ ngồi của mình, bưng mật kiến lên uống cạn ly.
Là đêm cuối, tối hôm đó làm ầm ĩ thật lâu, khi đám người Lý Hỏa Vượng tỉnh rượu, hơn nữa đặt tất cả đồ đạc lên xe bò thì đã là giữa trưa.
Hắc Thái Tuế mấp máy bị da và gân trâu trói chặt trên xe ngựa.
"Lý sư huynh, sau này gặp lại!" Tôn Bảo Lộc hai mắt đỏ hoe ôm chặt Lý Hỏa Vượng.
“Tốt nhất đừng gặp, ta cứ cảm thấy ngươi gặp gỡ ta không phải điềm lành.”
Lý Hỏa Vượng vỗ lưng Tôn Bảo Lộc, xoay người mang theo người khác rời khỏi.
Bánh xe bò ngừng thật lâu lại bắt đầu lăn, mang theo bọn họ đi hướng biên giới Lương Quốc và Thanh Khâu.
Dọc đường đi, Cẩu Oa đặt tay lên trán, không ngừng dùng tay quạt khuôn mặt ướt nhẹp mồ hôi:
“Trời nóng quá, Lý sư huynh, hay là ngày mai hãy đi?”
"Ngày mai cũng nóng chẳng lẽ dời lại ngày mốt? Ngày mốt tiếp tục nóng có phải sẽ chờ qua mùa thu mới đi không? Bên kia nếu tốt như vậy thì ngươi đi theo làm gì? Cùng Bảo Lộc chăn dê có phải tốt hơn không?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói móc, Cẩu Oa nhìn về hướng mấy người phụ nữ còn lại, cười nham nhở.
Cậu ấy không ngốc như thế, sắp cua được vợ rồi, ai ngu mà ở lại? Thịt dù ngon tới đâu sao bằng vợ? Hơn nữa đi theo Lý sư huynh thì sợ gì thiếu thịt ăn.
Chú ý đến ánh nhìn của Cẩu Oa, người phụ nữ mặt tròn đầu tiên là nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng, ngay sau đó giả vờ thẹn thùng lườm Cẩu Oa.
Soạt!
Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở ra giấy da dê, nhìn cái gọi là Tiên Đô Tư Nhiếp Ấn, nó xem như là thu hoạch ngoài ý muốn trừ Hắc Thái Tuế trong chuyến đi lòng đất Thanh Khâu này.
Triệu Ngũ lái xe bò hỏi:
"Lý sư huynh, đây là cái gì?"
“Công pháp tu luyện thần thông.”
Lý Hỏa Vượng nói hấp dẫn ánh nhìn nóng bỏng của người khác:
“Vậy Lý sư huynh có luyện không?”
"Không luyện, không dám luyện, dù sao là cứng rắn khựi ra từ miệng của nó, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trời mới biết có vấn đề gì không.”
Lý Hỏa Vượng rất rành về việc giở trò trong công pháp tu luyện, lúc trước cậu dựa vào chiêu này trốn ra Thanh Phong Quan, cậu không muốn rơi vào kết cục như Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng rút kiếm tiền đồng từ sau lưng ra, cầm trong tay thưởng thức một lúc rồi cắm vào lại:
“Ưm, cần tìm người luyện thử.”
“Lý sư huynh, để ta, ta luyện cho!”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện nói chuyện là đạo đồng duy nhất còn sống, Dương Tiểu Hài, mắt của cậu bé cực kỳ nóng cháy.
“Lo làm việc của mình đi, đừng xía vào chuyện của người lớn.”
Thứ này không chừng có hố, không thể để người mình sử dụng, phải tìm ai đó có thân phận thích hợp, dù xảy ra vấn đề gì cũng không sao.
“Lý sư huynh, mau nhìn xem đây là cái gì!" Xuân Tiểu Mãn dùng tay luồn vào lều, lấy ra một cái hộp vàng khảm mã não và bảo thạch, vàng thỏi trong hộp vô cùng quen thuộc.
Lý Hỏa Vượng bỗng ngây ra, cậu nhớ thứ này là đồ cưới của mẹ Tôn Bảo Lộc, chắc là đêm qua lén nhét vào.
Lý Hỏa Vượng hiểu tại sao đối phương làm như vậy, rõ ràng là vì cậu khiến thân thể của Tôn Bảo Lộc phục hồi như ban đầu, vì báo đáp nên tặng thứ này cho cậu xem như thù lao.
Lý Hỏa Vượng ngoái đầu nhìn phía sau, những chiếc lều đã sớm biến mất, chỉ còn lại mảng lớn sắc xanh.
"Thôi, nếu đã là người khác có ý tốt thì đừng từ chối, giữ lại làm lộ phí, đợi đến Lương Quốc cũng có thể đặt mua gia sản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận