Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 779: Thượng Kinh (2)

“Nể mặt quen biết, ta nhắc nhở ngươi vài câu, mặc dù ngươi là Canh Kỳ nhưng ngươi chưa làm quan, bây giờ bên trong Tư Nội nhiều lắm là coi như là tán chức, ngươi cố muốn tham dự, Tư Nội cũng sẽ không trói buộc ngươi trở về. Nhưng mà nếu xảy ra chuyện gì, dù là ngươi là bị người khác giết bị người khác lăng trì, thì đến dọn xác cho ngươi Tư Nội cũng không dọn, chuyện này, ngươi tự mình nghĩ cho kỹ.”
“Hoàng đế Đại Lương thay đổi, chuyện trọng đại như vậy Tư Nội thật sự không quản chút nào?”
“Quản cái gì? Giám Thiên Tư quả thật có chút chuyện cần thương lượng với hoàng đế, nhưng đây không phải hoàng vị vẫn chưa ổn định sao?”
Để cho bọn hắn đánh. Ai thắng người đó chính là hoàng đế.
“Có thể ngươi không biết, chuyện này ở trên sách sử có nhiều lắm, thái quá hơn thế này cũng đều có, Tư Nội cũng đã không cảm thấy kinh ngạc từ lâu rồi.”
“ Yên tâm đi, văn võ bá quan cũng không phải là kẻ mù, cái này cùng lắm là chết một vài người, sẽ không dao động nền tảng lập quốc, thật sự náo loạn vượt quá, sẽ có người ra mặt.” Phản ứng của Giám Thiên Tư còn lạnh lùng hơn so với tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng, bọn họ chỉ quan tâm tên vua mạnh nhất độc nhất bao giờ sẽ xuất hiện, quá trình dưỡng cổ có bao nhiêu cổ trùng tử vong, đến suy nghĩ nhìn một cái cũng không có.
“Đa tạ Nam Cung huynh nhắc nhở.” Thấy không nghe ngóng được tin tức khác, Lý Hỏa Vượng cũng không ở lại bên trong đại đường dưới đất này nữa, từ nội bộ Giám Thiên Tư trở về phòng của mình.
Đợi đến khi ghi chép được đưa đến tiểu viện của mình, Lý Hỏa Vượng ngồi ở trên băng ghế dài dưới cái cây thấp, yên lặng tính toán tất cả những tin tức mình tạm thời tìm được trong Thượng Kinh.
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa xác nhận mục tiêu của mình, cứu Bạch Linh Miểu, tốt nhất lại phối hợp với Giám Thiên Tư giết chết Cổ Tử.
Có lần thứ nhất liền có lần thứ hai, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chỉ có người chết mới không có bất kỳ uy hiếp đối với mình.
Nhưng mà bây giờ mình muốn hoàn thành hai mục tiêu này, vô cùng khó khăn.
Không biết Xúc Xắc ở đâu, Bạch Linh Miểu lại bị nhốt ở đâu, nên dùng sức ở bên nào, đến phương hướng trước mắt mình cũng không tìm ra, nghĩ đi nghĩ lại, Lý Hỏa Vượng ánh mắt kiên định dần dần nắm chặt nắm đấm: “Thực lực của ta còn quá yếu, tu chân không thể dừng lại!”
Cái này chẳng những liên quan đến Gia Cát Uyên có thể phục sinh hay không, còn liên quan đến mình có thể bảo vệ người mà mình có thể bảo vệ ở cái thế giới hỗn loạn này hay không.
“Tình hình hiện tại, cũng không biết Tọa Vong Đạo có mật thám ở bên Thượng Kinh hay không, trước tiên ta đi theo kế hoạch Cổ Tử, tiếp đó âm thầm tích lũy tài nguyên, tìm cơ hội.”
“Trong Thượng Kinh này, người có thù với Xúc Xắc không chỉ có mỗi mình ta, Thần Sơn Quỷ Chi Nhãn bị Đấu Mỗ cướp đi, bất luận là Đại Lương Hoàng gia còn có Giám Thiên Tư, chắc chắn hận Xúc Xắc thấu xương.
“Chỉ là bây giờ cục diện này, ta nên họa thủy đông lưu như thế nào để cho bọn hắn đấu nhau, đạt được mục đích của mình.”
“Hồng Trung lão đại, ngươi vẫn phải phòng bị một chút, Xúc Xắc lão đại là người biết thân phận của ngươi, lỡ như hắn cá chết lưới rách, công bố thiên hạ thân phận Tâm Tố còn có Tọa Vong Đạo của ngươi, đến lúc đó nhất định vô cùng đặc sắc.”
“Ta không phải là Tọa Vong Đạo!” giọng nói Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nâng cao.
“Ha ha ha Hồng Trung lão đại ngươi đừng đùa.”
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên đứng lên, đột nhiên trừng mắt về phía ảo giác Tọa Vong Đạo, sau một khắc, hắn nắm chặt nắm đấm hung hăng nện ở lên mặt của ảo giác Tọa Vong Đạo. Ảo giác Tọa Vong Đạo kia ngồi dưới đất sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra: “Ha ha ha ta sống rồi ta sống rồi.”
Nhưng mà một giây sau, xúc tu của Lý Tuế từ bên cạnh vươn tới, quấn lấy thân thể của hắn, nhưng lại trực tiếp xuyên qua.
“Ha ha ha! Ngươi lại chết rồi! Ngươi bị đạo sĩ giỡn mặt rồi.” Nhìn thấy sự thất vọng trên mặt hắn, hòa thượng ở bên cạnh cao hứng cười ha hả.
Đối mặt với sự giễu cợt của hòa thượng, trên mặt ảo giác Tọa Vong Đạo lóe lên một tia tức giận nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, hắn ta chậm rãi bò dậy trên mặt đất, giả vờ phủi phủi bụi trên người mình, lại xoa xoa vào bên mặt trái bị đánh vẹo của mình.
"Hồng Trung lão đại, ngươi bây giờ có bản lĩnh rồi, ngươi muốn đánh ta thì khiến ta từ giả hóa thật, đánh xong lại khiến ta trở lại.”
"Nhưng một người chết như ta, ngươi có ức hiếp ta thế nào đi nữa thì có thể thế nào chứ? Chẳng lẽ còn có thể giết ta hai lần sao?”
"Cho dù ngươi tin hay không, những lo lắng của ta đối với ngươi vừa rồi là thật lòng thật dạ, dù sao chúng ta hiện tại đều là châu châu trên cùng sợi dây, nếu ngươi chết rồi, vậy thì chúng ta chắc chắn cũng xong đời.”
Trong khi nói chuyện, ảo giác Tọa Vong Đạo đã bất giác đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, dùng hai cái lỗ trên mặt lẳng lặng nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận