Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 790: Trưởng công chúa (2)

Sau khi Lý Hỏa Vượng sử dụng lịch sử của Đại Tề cắt đứt ngọn lửa dữ dội này, hắn cuối cùng cũng coi như đã nhìn rõ dáng vẻ của người này trong ngọn lửa.
Lý Hỏa Vượng rất khó để miêu tả thứ bị thiêu đốt trong ngọn lửa kia có phải là người hay không, chí ít trong ấn tượng của hắn, người bình thường không nên có hai đầu.
Đây cũng không phải là Nguyên Anh của La Giáo, hai cái đầu trong ngọn lửa kia cho dù bị thiêu đốt đến cháy đen nhưng vẫn vặn vẹo như quả bí đao bị giẫm phải.
Không chỉ có hai cái đầu, còn có bốn cái tay, ba cái chân, như thể là hai người bị cưỡng ép khâu lại làm một khối.
"Không thể cứ tiếp tục dây dưa với tên này! Cho dù ta có giết chết hắn, nếu trưởng công chúa không chết thì chuyến đi này của ta cũng coi như là uổng phí.” Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía trưởng công chúa đang được thái giám cõng trên lưng chạy thoát thân phía xa.
Đủ loại suy nghĩ khác nhau xuất hiện trong đầu hắn, sau khi nhìn thấy đền miếu xung quanh đều bị thiêu cháy, trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Hắn quay người, trực tiếp xông vào miếu tự đang cháy bên trái, mà tên Áo Cảnh Giáo toàn thân là lửa kia cũng bám gót theo sau.
"Giữa làn sương dày đặc, khí lành lơ lửng trên không. Đạt bảo Cáp giải cháy đen! Cố Đạt Lỗ ứng hóa! Mitra thiên thừa!"
Toàn thân bốc cháy, hắn ta nắm chặt tượng đất sét màu đỏ thẫm trong tay, dùng sức ấn vào bụng mình, nhét tượng đất sét đỏ sẫm vào trong rốn mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, từ bức tượng Phật vàng khổng lồ bên cạnh, dòng nước vàng tan chảy như sống dậy trở lại, bao bọc lấy ngọn lửa cháy rực kia mà chảy xuống, chặn đường đi của Lý Hỏa Vượng.
Mọi thứ trong miếu đều bắt đầu bốc cháy, ngay cả không khí cũng dường như biến thành màu đỏ, chiếc áo choàng trên người Lý Hỏa Vượng tự bốc cháy ngay lập tức.
Ngay khi Túc Nhất khống chế dòng nước vàng cháy rực kia, chuẩn bị mạ vàng cho người trước mắt, một cảnh tượng ngoài dự liệu của hắn ta xuất hiện.
Dưới chiếc mũ rộng vành kia không có ai cả mà chỉ có một con chó lột da toàn thân đầy xúc tu màu đen đang đứng đó.
"Hả? Không hay rồi!" Trong nháy mắt, Túc Nhất dường như hiểu rằng mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, hắn ta mang theo ngọn lửa hừng hực tứ phía lao ra phía ngoài miếu.
Cùng lúc Túc Nhất rời đi, hắn cũng mang theo toàn bộ ngọn lửa theo, chỉ để lại Lý Tuế đứng một mình trong ngôi miếu cháy đen bốc khói.
"Sao chuyện này lại không giống như cha nói nhỉ?”
Lý Tuế lấy từ trong bụng ra một miếng da người to bằng lòng bàn tay, nhìn nhìn một chút rồi lại nhét trở vào, sau đó nó lao ra phía ngoài bằng bốn chân như một con chó săn.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng ẩn thân đang giẫm lên xà nhà, đã cách trưởng công chúa trên lưng thái giám rất gần rồi.
“Mau lên một chút, mau lên chút nữa!” Lý Hỏa Vương nghiến răng nghiến lợi, sát ý trong mắt cũng không ngừng đậm hơn.
Ngay khi cảm nhận được phía sau lưng mình bắt đầu nóng lên, Lý Hỏa Vượng một tay rút kiếm ra, dùng lực vung về phía trưởng công chúa đang ở gần trong gang tấc.
Lý Hỏa Vượng giương mắt nhìn trưởng công chúa cách vết nứt đại diện cho Đại Tề kia càng lúc càng gần, nhưng cơ thể mảnh khảnh của trưởng công chúa đột nhiên vặn vẹo đứng dậy trong tư thế vượt quá giới hạn của cơ thể con người, đôi chân của nàng ta nhẹ nhàng giẫm lên vai của thái giám, mượn lực phản xung thoát khỏi phạm vi tấn công của Lý Hỏa Vượng.
Từng dải ruy băng dưới nhạt trên đậm bay ra từ ống tay áo của trưởng công chúa, phấp phới theo gió trong không trung.
Giờ khắc này, từ góc độ của Lý Hỏa Vượng, ở giữa không trung, trưởng công chúa dung mạo xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm.
Lý Hỏa Vương không biết đây là chiêu thức của môn phái nào, nhưng có thể nhìn ra được đây có lẽ chính là chiêu dự phòng của trưởng công chúa.
Dáng vẻ tay không tấc thép trước đó hoàn toàn là giả bộ, đối mặt với sự ám sát, nàng ta rõ ràng là có năng lực phản kháng.
“Lốp đốp!” Ngọn lửa sau lưng thiêu đốt đến mức vảy máu trên người Lý Hỏa Vượng vang lên tiếng đốp đốp, Lý Hỏa Vượng khẽ nghiêng người, ngọn lửa hầm hập không ngừng liếm vào má hắn.
Trưởng công chúa và Túc Nhất một trái một phải đứng ở hay bên Lý Hỏa Vượng, hơn nữa từ giữa miếu điện xung quanh, tốp năm tốp ba các vệ binh cũng dần dần vây đến, kẻ thợ săn vừa rồi đã trở thành con mồi.
"Là ai phái ngươi tới đây?”
Đứng trên đình nghỉ mát, trưởng công chúa cao ngạo hất cằm lên, những dải ruy băng trong mờ bay tản xung quanh, khẽ ngoe nguẩy như lưỡi rắn.
Lý Hỏa Vượng không nói gì, hiện tại hắn đã chuẩn bị bắt đầu liều mạng rồi, người có thể tham gia tranh đoạt ngôi vị của Đại Lương cũng không phải là kẻ dễ đối phó, có thể ép mình đến cảnh này, kỳ thật trước khi đến hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
"Mặc dù ngươi đã giết chết mẫu hậu ta nhưng bổn cung không so đo, sau này chỉ cần ngươi có thể giúp ta làm việc, thứ người khác có thể cho ngươi, bổn cung sẽ cho ngươi nhiều hơn.”
Giọng nói của trưởng công chúa kỳ ảo lại không có chút ấm áp, khiến Lý Hỏa Vượng nghe thấy mà lòng sinh khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận