Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1511: Bí mật

Lý Hỏa Vượng không ngờ tới Thanh Vượng Lai lại âm hiểm như vậy, thấy ở đây đánh không thắng nên ra tay từ bên kia!
Mặc dù kinh nghiệm ở hai bên chứng minh rằng phương pháp điều trị trước đây của Dịch Đông Lai có hiệu quả, nhưng hiện tại hắn không vui nổi vì điều này.
Nếu hắn ở bên kia thật sự bị Tam Thanh cướp đi, vậy tương đương thân thể của Quý Tai bị cướp đi một phần, rắc rối to!
Lý Hỏa Vượng sắc mặt cực kỳ khó xem nhìn Bạch Ngọc Kinh trống rỗng trước mặt, đang định liều mạng thì Dương Na đặt đũa xuống, rút súng lục ra, không chút do dự nâng tay bắn vào khoảng không trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Trong Bạch Ngọc Kinh vô cùng hỗn loạn, mọi thứ xung quanh Lý Hỏa Vượng trở nên bất ổn.
Tuy nhiên, sự bất ổn này không đến từ năng lực tu chân của hắn mà đến từ Thiên Đạo ảnh hưởng của Tam Thanh.
Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được Tam Thanh cách mình gần, cực kỳ gần.
Khi nghĩ tới hành động ghê tởm trước đây của Tam Thanh, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên hung dữ, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề hơn.
Lý Hỏa Vượng lập tức siết chặt đao quân dụng chém mạnh bốn phía, nhưng xúc cảm sợi tóc truyền đến, hướng dao đâm không có gì.
Thấy đòn tấn công của mình không thể đả thương được Tam Thanh, Lý Hỏa Vượng vừa định chuyển sang phương thức tấn công khác, kèm theo tiếng súng nổ, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy có thứ gì đó vô hình ở trước mặt bỗng run rẩy, thoáng hiện một bóng dáng.
Đó là một tồn tại to lớn không gì so sánh được, bán trong suốt, cực kỳ mênh mông vô tận. Ánh sáng nhạt lấp lánh, vô định hình, một loại chất nguyên sinh sưng phù.
Trong tích tắc, Lý Hỏa Vượng nhận thấy thân thể của vật này được hình thành bởi mối liên hệ nhân quả giữa các bí mật.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những bí mật đó, hắn cũng hiểu thấu nó, ngay khi hắn vô thức tiếp nhận vô số bí mật, hắn sắp hiểu được Tam Thanh đã lấy đi thứ gì của hắn.
Trong đầu Lý Hỏa Vượng bỗng nóng lên.
Bùm!
Lý Hỏa Vượng cảm giác được có mồ hôi từ trên đầu chảy xuống cằm.
Hắn lúc này không có thời gian để ý tới chuyện này, bởi vì Lý Hỏa Vượng phát hiện Tam Thanh kỳ thực đang muốn chạy trốn!
"Na Na! Mau đuổi theo hắn, đòn tấn công của em có tác dụng với hắn!" Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đuổi theo phương hướng Tam Thanh rút lui.
Trong lúc truy đuổi, Lý Hỏa Vượng cảnh giác nhìn xung quanh, cảnh giác có thể sẽ bị Tam Thanh phục kích, Thanh Vượng Lai không phải loại người như vậy, lần này anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn là có mục đích nào đó!
Dương Na đang lái xe máy vượt qua Lý Hỏa Vượng với tốc độ cực nhanh, chặn ngay trước mặt hắn, giơ súng lên và bắn:
“Anh mau ra tay! Để em ngăn cậu ta lại!”
"Được rồi!" Lý Hỏa Vượng không chút do dự giơ bàn tay cụt xẹt qua đao quân dụng, hắn nhảy lên cao, giơ đao nhuộm máu lao về phía Tam Thanh trong tiếng súng.
Phập!
Lưỡi đao dính máu của Lý Hỏa Vượng rốt cuộc tổn thương đến Tam Thanh, các bí mật lớn nhỏ đan xen với nhau tựa như máu loãng chảy ra từ vết thương.
Đối mặt với sự tấn công của Lý Hỏa Vượng, Tam Thanh phản ứng nhanh chóng, toàn bộ cơ thể được hình thành bởi bí mật trải ra ngay trước mặt hắn, bay đi bốn phương tám hướng.
Khó khăn lắm mới tổn thương đến Tam Thanh, sao có thể để vụt mất dễ như vậy, Lý Hỏa Vượng dọc theo hướng xúc cảm sợi tóc bay đi nhanh chóng rượt theo.
"Na Na!" Vừa lúc Dương Na đi ngang qua hắn, Lý Hỏa Vượng trực tiếp nhảy lên chiếc xe máy.
Nhìn thấy khoảng cách ngày càng gần, Lý Hỏa Vượng thậm chí có thể cảm nhận được những bí mật chảy ra từ cơ thể Tam Thanh, một trong những bí mật có kích thước bằng quả bóng bàn đập vào con mắt bị hỏng của Lý Hỏa Vượng.
Cùng với cảm giác sảng khoái mát lạnh nào đó, trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một hình ảnh, đó là một đạo sĩ già mù với vẻ mặt cay đắng đang ngồi trên đệm, vừa thắp hương vừa lạy thì thầm với ba pho tượng.
Lời đạo sĩ nói vang rõ trong tai Lý Hỏa Vượng:
“Thiên tôn, gần đây trong lúc đào mộ đệ tử được một bí mật từ Thượng Ngọc Tiên, đệ tử không biết thật giả, nguyện thiên tôn giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc."
“Tại sao thiên hạ chịu khổ chịu nạn? Tại sao chịu thiên tai? Tại sao các môn các phái kỳ lạ như vậy? Trong Thượng Cổ Ngọc Tiên có đáp án không?”
Nói đến đây, vẻ mặt của đạo sĩ già mù bắt đầu sợ hãi, giọng nói cũng trở nên run rẩy, như thể ông ấy rất không muốn tin vào những gì mình sắp nói nhưng vẫn phải nói ra.
"Bởi vì chúng ta xứng đáng nhân quả, thế giới này hẳn là không phải thế gian, nó vốn là quỷ, chúng ta cũng không phải phàm nhân, mà là quỷ chịu khổ chịu nạn!”
“Sơ Na điên loạn, ngũ giới lục đạo luân hồi càng nguy, nên phàm trần kỳ lạ như vậy, người không giống người, quỷ không giống quỷ."
Nói xong câu này, đạo sĩ già mù dường như đã cạn kiệt sức lực cười thê thảm:
“Thiên Tôn, nếu chúng ta đều là quỷ, vậy chúng ta tu đạo gì, thành Tiên gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận