Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1240: Thiên Đạo (1)

Hắn cảm nhận được Ba Hủy! Cảm nhận được cái chết, thậm chí cảm nhận được sự thối rữa. Bọn họ đang tranh đấu với một vài thứ khác, một vài Thiên Đạo dính liền vào nhau, một vài Thiên Đạo mà Bạch Ngọc Kinh chưa từng có.
Những Thiên Đạo này dính liền vào nhau, đồng thời chuyển đổi lẫn nhau, những Thiên Đạo này đều là một vài mặt tồn tại khác biệt.
Bọn họ đang ở đằng kia, âm mưu hoàn toàn thâu tóm Bạch Ngọc Kinh, bởi vì không có đôi mắt nên Lý Hoả Vượng không nhìn thấy dáng dấp bọn họ ra sao, thứ duy nhất có thể cảm nhận được chính là bọn họ là những mảng lớn màu đen!
Cuộc đối đầu giữa bọn họ giống như hai mặt trời đang va chạm kịch liệt vào nhau trên đầu mình.
Lý Hoả Vượng muốn đến hỗ trợ, nhưng lại không đủ gần, mặc dù nhờ Long khí trên người nên tạm thời sẽ không bị Thiên Đạo của những Tư Mệnh kia ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ hắn đối mặt với tình huống này, vốn dĩ không làm được việc gì, dù cho bây giờ hắn là Quý Tai, dù do bây giờ hắn là Mê Võng Tư Mệnh!
"Không đúng! Không phải như vậy!" Lý Hoả Vượng liều mạng di chuyển, không ngừng cử động mà tấn công khe hở.
"Rõ ràng trước đây đám Huyền Tẫn đã đi lên! Rõ ràng khi bọn họ tấn công đã giết chết Vu Nhi Thần mới đúng!"
Hắn nhắm chuẩn một cơ hội, Lý Hoả Vượng lao vụt về phía xa xa, cách khoảng không gian trống rỗng, hai tay hắn nhấc lên: "Chết đi cho ta!"
Nhưng mà một giây sau, không có chuyện gì xảy ra, còn Quý Tai lại bị hất bay ra ngoài, bây giờ vốn dĩ hắn không còn tư cách gia nhập vào trong đó.
Nếu không có Long khí trên người, thậm chí chỉ quan sát trong chốc lát thôi cũng là trí mạng đối với hắn.
"Vì..... Vì sao? Vì sao năng lực tu chân của ta không hề có tác dụng?"
Đối mặt với tất cả ở đằng xa, Lý Hoả Vượng thử liên tục, không phải sử dụng trên người Tư Mệnh khác mà thậm chí bây giờ hắn sử dụng không khí thôi cũng vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.
"Chẳng... . Chẳng lẽ... . Chẳng lẽ là bởi vì bây giờ ta không có Chính Giả Thiên Đạo?" Lý Hoả Vượng chợt cúi đầu, từng tấm gương lớn có Lý Hoả Vượng xuất hiện lần nữa ở trước mặt hắn.
Quý Tai bắt đầu tìm kiếm ở trong đó, tìm kiếm những chuyện đã từng xảy ra, bỗng nhiên hai tay của hắn vừa khẽ nhấc lên, một chiếc gương xuất hiện trước mặt hắn.
Mà ở trong đó Lý Hoả Vượng lại hơi khác, đầu của hắn được ghép lại từ củ sen.
"Không tệ? Ngươi thật sự cảm thấy không tệ? Ta muốn hỏi ngươi một chút, vừa nãy rốt cuộc lời Bắc Phong nói là sao? Làm sao cứ thấy lần này là do ngươi gây chuyện trước hả?"
Quý Tai nghe Lý Hoả Vượng, trong lúc bất chợt không biết trả lời như thế nào. Trước đây rất lâu, hắn đã từng nói những lời này, nhưng thời gian quá lâu nên hắn đã quên lúc ấy vì sao mình lại hỏi như vậy.
Sau khi vội vàng suy nghĩ, Quý Tai nói với Lý Hoả Vượng trong gương: "Do xảy ra một số chuyện nên ta cần sự giúp đỡ của ngươi."
"Giúp đỡ? Ta có thể giúp ngươi làm gì chứ? Cứ như ta mới là Tâm Bàn của ngươi nhỉ?"
Khi nghe bản thân trong quá khứ nói ra những lời như vậy, lúc này trong lòng Quý Tai bất chợt cảm thấy phức tạp: "Phía Thiên Đạo này là của chúng ta, phải chia rõ ràng như vậy làm cái gì, không phải ta là ngươi sao?"
Lý Hoả Vượng cảm thấy đau đầu bèn xoa đầu củ sen có máu thịt của mình: "Vất vả lắm mới yên ổn được chút, chẳng lẽ không thể để cho ta sống yên bình một thời gian hay sao?"
Quý Tai ngẩng đầu thoáng nhìn tất cả sự hỗn loạn trên đầu, nói với giọng lo lắng: "Là ngươi lựa chọn con đường này, lựa chọn của ta chính là lựa chọn của ngươi, ngươi không nên phàn nàn."
"Vậy được rồi, ngươi muốn ta làm gì?" Lý Hoả Vượng hỏi với vẻ hơi bất đắc dĩ.
"Bây giờ, Toạ Vong Đạo đã chết sạch, đây là cơ hội tốt, cho nên ngươi cần giúp ta cướp Chính Giả Thiên Đạo của Âm Dương Đấu Lão!"
Ở trong tình huống này, mình buộc phải có Thiên Đạo mới có thể gia nhập vào trận tranh đấu này.
Nghe nói như vậy, Lý Hoả Vượng trong gương suýt tức quá mà bật cười: "Hả! Làm sao mà cướp được? Ta? Một phàm nhân? Giúp ngươi đối đầu Tư Mệnh chưởng quản hai phía Thiên Đạo?"
"Còn nữa, không phải chúng ta quản lý Mê Võng sao? Lấy Thiên Đạo của mình không được hả? Sao cứ phải đi sống mái với Âm Dương Đấu Lão, ta thật sự rất mệt mỏi, ngươi để cho ta nghỉ ngơi mấy năm rồi nói tiếp được không?"
Một sức mạnh mãnh liệt đột ngột ép xuống, dù giờ phút này, quanh người Lý Hoả Vượng có Long khí bao bọc vẫn bị hất bay đi rất xa.
Quý Tai đảo lộn trên dưới lo lắng nói với trong gương: "Không phải là ta kiếm chuyện, ta chỉ muốn tự vệ, đừng quên, giúp ta cũng là giúp bản thân ngươi, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn, những gì xảy ra trước đây đều sẽ thay đổi!"
"Tự vệ?" Trong lòng Lý Hoả Vượng giật mình, nhìn về phía Quý Tai trước mặt: "Rốt cuộc Bạch Ngọc Kinh xảy ra chuyện gì rồi? Sao có thể uy hiếp được một Tư Mệnh như ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận