Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 906: Chuyển viện

Nghe Tôn Hiểu Cầm nói như vậy, ngục giam cười híp mắt đến không thấy tròng mắt, rốt cuộc mời được ông tổ này ra ngoài.
Lúc trước thằng khùng này leo lưới điện làm ông ta sợ muốn bay mất hồn vía, lỡ người ta chết ở chỗ này là ông ta hết đường làm quan.
Trong khoảng thời gian này chính mình ăn không tốt ngủ không tốt, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, cuối cùng biến thành dư luận xã hội.
“Bà Tôn, bà cũng thấy là khu nhà giam của chúng tôi không bạc đãi con trai bà đúng không? Giúp đỡ giùm, nếu có phóng viên hay người của truyền thông trên mạng đến phỏng vấn thì bà ...”
“Ôi chà, chuyện đó thì ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ khen hết nước hết cái! Nhà nước rất tốt! Bác sĩ trong ngục giam đều là thần y như Hoa Đà tái thế, khám ai bị bệnh thần kinh toàn là nhìn đâu trúng đó!”
“Khụ khụ, cái đó ... không cần đâu, nói đúng sự thực là được, chỉ cần sự thực. Vậy bà lo việc của mình đi, tôi đi ký tên.”
Chờ giám ngục trưởng đi ra, Tôn Hiểu Cầm ngẫm nghĩ, nói với Lý Hỏa Vượng:
“Con trai, cứ ăn từ từ, sắp được chuyển viện, mẹ đi tặng cờ thưởng cho văn phòng của Dịch bác sĩ.”
“Sắp đi sao?”
Lý Hỏa Vượng không chút bất ngờ trước tin này, nếu mình hết bệnh thì cũng tới lúc chuyển viện.
Làm thủ tục rất nhanh, Lý Hỏa Vượng mới buông xuống bát đũa không bao lâu đã được báo cho biết có thể xuất phát, thoạt trông bọn họ sốt ruột còn hơn hắn.
Khiến Lý Hỏa Vượng không ngờ rằng là việc chuyển viện của mình long trọng hơi bị lố.
Không dám nói người trong toàn bộ khu vực nhà giam đều có mặt vui vẻ đưa tiễn, đa số người nhô đầu ra khỏi cửa sổ, bao gồm chiến sĩ trên tháp canh cũng ghìm súng nhìn trộm về phía này.
Lưu cảnh ngục nói đúng, hắn thật sự nổi tiếng ở đây.
Trừ những người này ra, một ít quản sự cũng đi tới cửa, nhìn vẻ mặt cười tươi của họ, Lý Hỏa Vượng suýt chút cho rằng mỗi người đều trúng số.
Khi Lý Hỏa Vượng đi ngang qua người Dịch Đông Lai thì bị anh ngăn lại:
“Xin lỗi, bệnh của cậu chưa hoàn toàn ổn định, tôi vốn định giữ lại cậu một khoảng thời gian, quan sát kỹ hơn, nhưng cấp trên không cho."
"Bọn họ ước gì cậu rời đi càng sớm càng tốt, miễn cho ở lại chỗ này là cục phiền phức. Nhưng cậu đừng lo, tôi sẽ ghi kỹ trong bệnh lịch, bác sĩ tiếp nhận là đàn em của tôi, cậu chỉ cần kiên trì ổn định tình hình bệnh, tối đa ba tháng sau bọn họ sẽ bình xét cậu.”
“Qua được bình xét là cậu có thể xuất viện về nhà.”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ gật đầu, nghe những lời dặn của Dịch Đông Lai.
“Nhớ kỹ, dù xuất viện cũng phải uống thuốc đúng giờ, không thể ngừng.”
Dịch Đông Lai kiên nhẫn không ngừng dặn dò, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu không liên quan:
"Dịch bác sĩ, Vương Vi bị nhốt trong bệnh viện tâm thần nào?”
“Cậu hỏi cái này để làm gì?” Dịch Đông Lai dùng tay đẩy gọng kính, nghi hoặc hỏi.
"Thật ra ta ngẫm nghĩ cảm thấy dường như hắn biến thành như vậy là vì ta, trong lòng ta có chút áy náy không yên, định chờ sau khi xuất viện sẽ tặng ít vật dụng thức ăn cho ông ta thay lời xin lỗi.”
“Ông ấy bị nhốt trong bệnh viện nhân dân số sáu, tôi thì không đề nghị cậu đi tìm ông ta, điều cậu cần làm bây giờ là chăm học, bù lại thành tích sa sút, tranh thủ thi đậu đại học hạng nhất.”
Lý Hỏa Vượng cười lắc đầu:
“Việc này e rằng hơi khó, Dịch bác sĩ có thể cho ta số điện thoại riêng được không? Về sau nếu là có chuyện gì cũng tiện hỏi anh.”
Dịch Đông Lai gật đầu, lấy giấy và bút ra khỏi túi áo trước ngực, viết số điện thoại của mình đưa cho Lý Hỏa Vượng:
"Nếu tình hình bệnh có biến hóa hãy nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn Dịch bác sĩ, anh là bác sĩ tốt.”
Lý Hỏa Vượng cầm số điện thoại di động của Dịch Đông Lai, đi theo Tôn Hiểu Cầm vào xe bus.
Xe bus khởi động máy, giám ngục trưởng mỉm cười, xoay người lại hai tay mở ra: "Thông báo cho phạm nhân ở phòng bếp, hôm nay tất cả khu vực nhà giam đều được thêm thức ăn!”
Lời này thốt ra, toàn bộ khu nhà giam bệnh tâm thần hân hoan còn hơn ăn Tết, chỉ còn thiếu không bắn pháo chúc mừng, ôn thần cuối cùng đã bị đưa đi.
Trên xe bus, Lý Hỏa Vượng bị còng tay vào ghế, hỏi mẹ ở bên cạnh:
“Mẹ, chúng ta sẽ đi bệnh viện nào?”
“Tư nhân, tên là bệnh viện Khang Ninh. Con yên tâm, mẹ hỏi thăm rồi, bệnh viện này được đánh giá rất tốt.”
“À.” Lý Hỏa Vượng lặng lẽ gật đầu, hắn muốn làm chút gì đó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thoát khỏi nhãn bệnh tâm thần đã.
Hơn nữa ... Trong lòng Lý Hỏa Vượng ấm áp, hắn nhớ tới Dương Na bị cha mình khiêng đi, sau khi hết bệnh thì hắn có thể thực hiện lời hứa với cô rồi.
Lý Hỏa Vượng thật sự rất muốn gặp lại Dương Na, nói tiếng xin lỗi với cô, hắn nợ cô rất nhiều.
Xe bus chạy rất lâu trên đường cao tốc, xe lắc lư làm Lý Hỏa Vượng bất giác thiếp ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận