Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1371: Lên đường (2)

Thấy bầu không khí căng thẳng, Thanh Vượng Lai từ bên cạnh đi ra, đứng giữa Lý Hỏa Vượng và Triệu Sương Điểm.
Anh ta mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lý Hỏa Vượng, đẩy hắn rời khỏi vòng vây của đối phương.
"Lý Hỏa Vượng, anh không thể làm như vậy, đắc tội tôi cũng không sao, đắc tội Triệu Sương Điểm thì anh thật sự không còn bạn.”
“Tôi nhớ anh từng nói chúng ta là bạn mà? Bạn nhờ anh giúp chắc được chứ?” Lời nói của Thanh Vượng Lai vô cùng chân thành.
“Ai là bạn của ngươi!”
Bị Lý Hỏa Vượng quát nạt, Thanh Vượng Lai không chút tức giận, vẫn chân thành nói:
“Anh đừng chống đối Triệu Sương Điểm vào lúc này, chúng ta có thể cùng nhau yên tâm vượt qua khó khăn này. Đợi sau khi trở về, chúng ta có thể nghĩ biện pháp xử cô ta.”
Lý Hỏa Vượng sắc mặt lạnh lùng trầm ngâm một lát, sau đó đưa tay đẩy Thanh Vượng Lai ra, lầm lì quay lại nhóm người.
Nhìn thấy thái độ của Lý Hỏa Vượng, những người khác tản ra, trở lại bộ dạng như cũ. Ngoại trừ Trần Hồng Du nằm dưới đất ra.
“Chị Triệu, tôi đã xem xét hai người chết, là hai kẻ săn trộm.” Người đàn ông có râu từ xa quay lại, cõng theo một khẩu súng trông rất nặng.
"Săn trộm? Săn trộm bằng thứ bắn xe tăng này à?"
Lời của Lý Hỏa Vượng không nhận được phản hồi, Triệu Sương Điểm quỳ một gối xuống, ngón tay gõ nhanh trên máy tính bảng rơi dưới đất:
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, chỉ còn một chút nữa thôi.”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ đi tới phía sau Triệu Sương Điểm, nhìn thấy hình lưới 3D màu làm trên màn hình máy tính, nó không ngừng biến đổi theo đầu ngón tay của cô ta.
Bộp!
Triệu Sương Điểm đóng nắp máy vi tính lại, đứng lên: “Chúng ta phải nhanh lên, tranh thủ đến trước khi nhóm cứu viện bên ngoài của họ phản ứng lại.”
Thanh Vượng Lai hỏi:
“Đi như thế nào?” Triệu Sương Điểm không đáp lại, mà là nhìn về hướng Lý Hỏa Vượng.
"Xem ta làm cái gì? Sao ta biết đi kiểu gì?”
“Đúng, cậu biết, tôi đã nói rồi, cậu vô cùng đặc biệt. Dẫn đường đi.” Lời của Triệu Sương Điểm khiến ánh nhìn của mọi người tập trung vào Lý Hỏa Vượng.
"Ta thậm chí đều không biết nơi này rốt cuộc ở đâu thì sao dẫn đường cho các ngươi?”
Lúc này Lý Hỏa Vượng cảm giác được tình huống trước mắt cực kỳ hoang đường.
"Cậu không cần biết đây là đâu, cậu chỉ cần đi theo cảm giác của mình là được."
Lời nói của Triệu Sương Điểm khiến Lý Hỏa Vượng không nói nên lời, vốn tưởng rằng những người khác sẽ bác bỏ đề nghị vô lý này, nhưng những người khác dường như không có chút phản đối nào.
“Lúc trước tôi đúng là điên thật rồi, đi tin các ngươi.” Lý Hỏa Vượng nói xong, nhấc chân đi hướng khoảng không tối đen, những người khác cũng nhanh chóng đi theo.
Trên sa mạc tối tăm mờ mịt, Lý Hỏa Vượng cứ dựa vào cảm giác của mình mà đi về phía trước, kỳ thật trong hoàn cảnh này, dù có đi theo cảm giác hay không thì cũng giống nhau, dù sao không thấy đường.
Sắc trời dần sáng lên, họ đi bộ suốt đêm, nhưng vẫn loanh quanh trong sa mạc, môi trường xung quanh không hề thay đổi.
Lý Hỏa Vượng đẩy mạnh người chắn đường ra, khó khăn tháo mũ giáp xuống lộ ra khuôn mặt đầy mồ hôi: “Ta mệt quá! Nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, Lý Hỏa Vượng cũng không thèm để ý tới bọn họ, trực tiếp nằm xuống.
Sau khi mặc thứ này suốt đêm chạy loanh quanh trong bóng tối, cộng thêm việc đi đường vất vả trước đó, thể lực của Lý Hỏa Vượng đã đạt đến giới hạn.
Ngũ Kỳ đi tới, đưa một chai chất lỏng trong suốt từ trong bao dụng cụ y tế ra:
“Bổ sung cho cơ thể đi, đừng để bị mất nước."
"Đây là gì?"
"Dung dịch muối để rửa vết thương."
Lý Hỏa Vượng cầm lên uống ừng ực, có chút mặn, nhưng uống xong cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Lý Hỏa Vượng thở hắt ra, vẻ mặt phức tạp nhìn người phụ nữ trước mặt: "Chị Trần chết thật rồi."
“Ta biết.” Ngũ Kỳ nhận lấy nước từ tay Lý Hỏa Vượng, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.
Sau đó trên mặt Ngũ Kỳ lộ ra một tia buồn bã, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ướt của Lý Hỏa Vượng: “Không sao đâu, đừng sợ."
“Chị Ngũ, ta không sợ, chỉ là ta không hiểu bọn họ, ta cũng không hiểu được chị.”
"Nếu không hiểu thì đừng cố hiểu làm gì, tập trung cho mình là được, năng lực đồng cảm mạnh quá dễ bị trầm cảm.”
"Tập trung vào bản thân?" Lý Hỏa Vượng cầm lấy chai nước, lại uống một hớp lớn.
Lý Hỏa Vượng nhìn sa mạc bốn phía hoang vu, lẩm bẩm:
“Nơi Vu Nhi Thần tồn tại vì sao kỳ lạ như vậy? Chỗ này thật sự là Đại Tượng mà những Tư Mệnh đó sống sao?”
Nghỉ ngơi một lát, Lý Hỏa Vượng lại đội mũ bảo hiểm lên bắt đầu bước đi, dù có phải là sự thật hay không, đã đi được nửa đường rồi, chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Tùy theo mặt trời dâng lên, nhiệt độ trên sa mạc dần tăng lên, thậm chí còn khó chịu hơn cả ban đêm.
Cộng thêm cả đêm không ngủ không ăn, ai nấy đều có vẻ mệt mỏi.
Cùng với mệt mỏi đó, Lý Hỏa Vượng im lặng đi về phía trước, khi mặt trời treo cao trên bầu trời thì mọi người đột nhiên dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận