Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 62: Kiến Nghiệp (2)

Đi ra đường cái người đến người đi, đám người Lý Hỏa Vượng tìm khách sạn đặt chân.
"Cô vì sao lại cho rằng Triệu Ngũ là bị phụ thân bán đi?" Lý Hỏa Vượng quay đầu hỏi cô gái vừa rồi nói câu cuối cùng với Triệu Ngũ.
Cô gái bị chứng nhiều lông này, dọc theo đường đi cực kỳ lặng lẽ ít lời, bình thường trên cơ bản không nói chuyện với người khác, hôm nay bỗng nhiên mở miệng, thật sự làm cho Lý Hỏa Vượng có chút kinh ngạc.
"Hổ độc còn không ăn thịt con, hắn vị tất đã xấu như vậy."
Lý Hỏa Vượng vừa nói ra lời này, thân thể cô gái kia lại run run lên một cách khó hiểu, trong thanh âm mang theo thương cảm nói: "Hổ độc là không ăn thịt con, nhưng người là còn độc hơn cả lão hổ! Bởi vì ta chính là bị cha mẹ ta bán đi!"
Lời này vừa ra, mọi người đều đứng lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía cô.
"Hai lượng bạc, chỉ hai lượng bạc! Hắn mang ta bán đi giống như bán gia súc vậy! Ngay cả đầu cũng không quay lại một lần."
Cảm giác được đau đớn trong lòng đối phương, Bạch Linh Miểu đi qua nhẹ nhàng ôm lấy cô ta an ủi vỗ vỗ sau lưng.
Lý Hỏa Vượng sau khi ngẫm nghĩ lại mở miệng. "Hắn đã bán cô đi, vậy cô còn trở về sao?"
"Trở về!" Cô gái nọ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ lên.
Nhìn ngực cô ta bởi vì kích động mà phập phồng dồn dập cùng với hận ý cực độ trong thanh âm, Lý Hỏa Vượng lập tức có thể đoán được, mục đích cô ta trở về chỉ sợ không giống với đám người Bạch Linh Miểu.
"Khách sạn Đông Lai, chúng ta hôm nay ở đây đi." Lý Hỏa Vượng chỉ tay về phía bảng hiệu bên trái con đường, dẫn đầu đi vào.
"Khách quan mời vào bên trong, nghỉ trọ vẫn là ở trọ vậy?"
"Ở trọ, một gian phòng bao nhiêu tiền."
"Chúng tôi có phân giáp ất bính ba loại, phòng giáp giá 99 văn bao ăn, phòng ất 60 văn không bao ăn, phòng bính 20 văn nhưng phải ở cùng người khác."
"Khách quan, nhóm của ngài tổng cộng có 7 người lớn, 5 trẻ em, tổng cộng 12 người, ngài có thể chọn bốn gian ất, khách sạn chúng tôi phòng ở rộng rãi, một gian phòng ba người ngủ không thành vấn đề, hai người lớn dẫn theo một trẻ em ngủ cùng cũng an toàn hơn chút."
"Được, làm theo ngươi nói đi."
"Tốt! Mười hai vị khách quý ! bốn gian ất ! mời lên trên lầu ! để ý bậc thang."
Ban đêm, Lý Hỏa Vượng dựa vào cửa sổ, nhìn người cổ đại đang đi ở trên đường bên ngoài.
Một đường vất vả cậu rốt cuộc đã có thời gian ngồi xuống, quan sát thế giới hoàn toàn khác với thế giới của mình trong quá khứ.
Tráng hán dẫn ngựa, thư sinh cầm quạt, đứa nhỏ cầm hoa đăng, còn có người buôn bán nhỏ dùng đòn gánh để gánh lấy gánh đồ.
Tất cả nơi này là chân thật như vậy, nhưng lại không liên quan gì đến bản thân cậu.
Từng gương mặt khác nhau hiện lên ở trước mắt cậu, nhìn nhìn, bỗng nhiên tinh thần Lý Hỏa Vượng hoảng hốt một chút, giây tiếp theo cơ bắp cả người cậu chợt căng cứng trong nháy mắt, cậu thấy được Dương Na ở trên đường!
Gương mặt tinh xảo kia lúc này đang khóc như mưa, vẻ mặt của cô rất là thương tâm, khóc đến thở còn muốn không nổi. "Hỏa Vượng, cậu mau tỉnh lại đi!"
"Hô!" Lý Hỏa Vượng bị dọa cả người ra mồ hôi lạnh vội vàng lui về phía sau một bước, ngay sau đó lại nhanh chóng xông trở lại nhìn về phía dưới.
Kết quả phát hiện đó cũng không phải là Dương Na thanh mai trúc mã với mình, mà là một vị hoàng hoa khuê nữ nhìn có nét hơi giống mà thôi.
"Cũng đúng, mình đã lớn như vậy, nếu Dương Na thật tồn tại, cô ấy sao có khả năng vẫn là thiếu nữ... ."
Lý Hỏa Vượng lưng tựa sát vách tường chậm rãi trượt xuống, ánh mắt vô thần nhìn xà gỗ ở phía trên. "Ảo giác chẳng lẽ lại muốn bắt đầu sao?"
"Cộc cộc cộc" tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
"Vào đi, cửa không khóa." Lý Hỏa Vượng vốn tưởng rằng vào sẽ là Cẩu Oa ở chung với mình, kết quả phát hiện là Bạch Linh Miểu.
Cô trên mặt mỉm cười hai tay đang cầm một cái bao lá sen, đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, mở lá sen ra, phát hiện bên trong là vài cái bánh bao nóng hôi hổi. "Lý sư huynh, đói bụng chưa. Ăn bánh bao."
Lý Hỏa Vượng đưa tay cầm lên một cái nhét vào miệng, nhai nuốt từng miếng một.
Bạch Linh Miểu cũng cầm bánh bao, ngồi xổm bên trái Lý Hỏa Vượng, im lặng nhìn cậu, vừa thấy cậu ăn xong là lập tức đưa lên một cái mới.
"Nơi này cũng đặc biệt, buổi tối còn bán bánh bao." Lý Hỏa Vượng mở miệng nói.
"Buổi tối có bán bánh bao không phải thông thường sao? Nếu đặc biệt, là phải nói tới Sỏa Tử, hắn ăn bánh bao lại có thể chấm dấm chua!"
"Ha ha, cũng không biết hắn còn có cách ăn nào khác không nữa."
Đang nói chuyện phiếm với Bạch Linh Miểu Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, "Tôi không đưa cô tiền, cô làm sao mà mua bánh bao được?"
Bạch Linh Miểu ánh mắt trốn tránh, nhưng cô đầu tiên là đặt bánh bao còn lại ở trên đùi, sau đó lấy từ bên hông của mình ra mấy khối bạc, hai tay đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh, tôi đã đổi cái vòng chân bằng vàng, huynh một mình rất vất vả, tôi cũng không làm được cái gì khác, cũng chỉ có thể giúp huynh như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận