Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 174: Kẻ điên

“Ta không nói giỡn với ngươi, rễ của Đan Dương Tử hoàn toàn đâm vào trong người của ngươi, hiện tại ngươi là một trong Tam Thi mà hắn chưa hoàn thành.”
“Nhưng ngươi vừa muốn sống, vừa muốn tách khỏi sư phụ của mình, đây là việc rườm rà, dù sao hai ngươi gắn kết quá sâu, thậm chí có thể nói, ngươi hiện tại xem như hơn một nửa Đan Dương Tử, đây là lý do tại sao ta không tách Hắc Thái Tuế khỏi bao tử của ngươi, bởi vì nó hiện tại không chỉ là Đan Dương Tử, cũng là ngươi."
Lý Hỏa Vượng nhờ ni cô An Từ Am thanh trừ Đan Dương Tử nhưng không thành công, tuy rằng bọn họ phối hợp với Lý Hỏa Vượng bị thương nặng Đan Dương Tử, tạm thời xua đuổi hắn ta.
Nhưng đây chỉ là cách tạm thời, phiền phức còn đó chưa giải quyết.
Lý Hỏa Vượng ẩn trong bóng tối, dựa lưng vào vách tường lạnh băng, chết lặng nhìn từng lớp gạch ngói mang theo rêu xanh trên nóc miếu thờ ở bên ngoài.
“Việc này không thể trách chúng ta, ta cũng không biết sư phụ ngươi còn một nửa chưa chết, An Từ Am chúng ta giỏi về mặt chân không, nhưng liên quan đến da thịt thì đám lừa trọc không tuân theo giới luật Chính Đức Tự càng giỏi hơn.”
"Sư thái, ta không trách bà, ta chỉ muốn hỏi còn bao lâu sẽ bị hoàn toàn chuyển biến thành Đan Dương Tử?”
“Tính theo tình hình hiện giờ thì còn khoảng hai tháng.” Tĩnh Tâm sư thái vừa nói vừa bước vào vùng tối, đi tới trước cái nôi trúc nhẹ lay, nhìn ông già trong nôi, trên mặt nở nụ cười hiền từ.
“À.”
“Vậy ngươi định làm sao?”
“Ta cần chờ, đợi một đáp án, sư thái, có thể cho ta mượn một thứ từ sư thái được không?”
Thoáng chốc căn phòng mờ tối yên tĩnh, yên lặng rất lâu.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, biểu cảm có chút giãy giụa, theo sau bỗng nhiên mở mắt ra, bóng tối bốn phía đã bị màu trắng thay thế, cậu trở lại bệnh viện.
Sau khi quan sát kỹ, Lý Hỏa Vượng phát hiện nơi này không phải bệnh viện tâm thần, mà là bệnh viện bình thường, trong ảo giác hình như vết thương của cậu chưa lành.
Mẹ của cậu, Tôn Hiểu Cầm đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, nằm sấp trên giường ngủ say sưa.
Trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng thì mẹ là người cực kỳ thích sạch sẽ, nhưng bây giờ tóc bà đầy mỡ, thoạt nhìn đã lâu không gội đầu.
Lý Hỏa Vượng muốn vươn tay qua nhưng phát hiện tứ chi bị trói chặt, chỉ có thể nhẹ giọng gọi:
“Mẹ, con đây, Hỏa Vượng.”
Khi Tôn Hiểu Cầm mở mắt ra, phát hiện con trai đang nhìn mình không chớp mắt, hơn nữa biểu cảm phi thường bình thường gọi tên của mình thì bà kích động nhào lên, ôm chặt cậu:
“Con trai, con rốt cuộc tỉnh táo lại!”
Lý Hỏa Vượng yên lặng chờ cả buổi, đợi cảm xúc của mẹ bớt rối bời mới mở miệng hỏi:
“Mẹ, cha con đâu?”
“Cha của con lo kiếm tiền, giờ nhà chúng ta rất thiếu tiền, còn nợ nần đủ thứ nữa.”
Vừa nói xong Tôn Hiểu Cầm giật thót tim, vội nâng mặt của Lý Hỏa Vượng, đau lòng giải thích: "Hỏa Vượng, mẹ không trách con, mẹ biết con không muốn làm những điều này, tại bị bệnh thôi, bệnh điên chết tiệt đó! Nhiều người như vậy tại sao bệnh rơi trúng đầu con trai của tôi chứ!”
“Mẹ, có thể cởi trói một bàn tay cho con được không? Để con hoạt động tay một chút.”
Nhìn con trai nói chuyện bình thường, Tôn Hiểu Cầm do dự một chút rồi lại nặn ra nụ cười.
“Được, cởi bỏ cũng tốt, trói suốt ngày hại sức khỏe.”
Lý Hỏa Vượng lấy lại tự do cho tay phải, cười với Tôn Hiểu Cầm:
“Cảm ơn mẹ.”
Lý Hỏa Vượng nói xong luồn tay vào áo bệnh nhân, lấy ra một chuỗi ngọc Phật màu vàng nặng trĩu.
Trong ánh nhìn ngạc nhiên của Tôn Hiểu Cầm, Lý Hỏa Vượng đặt chuỗi Phật vào tay bà.
“Mẹ cầm lấy đi đổi chút tiền, trả nợ nhà mình, nếu còn dư thì mua lại nhà của chúng ta, con vẫn thích khu dân cư này.”
Tôn Hiểu Cầm nâng chuỗi ngọc Phật bằng vàng, có chút hoang mang lo sợ:
“Cái ... cái này là sao? Con trai, con lấy vàng ở đâu vậy? Con thừa dịp mẹ ngủ đi ra ngoài lấy hả?”
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng lắc đầu, giơ tay cởi miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống, cũng đặt vào tay Tôn Hiểu Cầm:
“Mẹ cũng cầm cái này, chắc có thể đổi ít tiền, dù con biết mẹ là ảo giác nhưng không muốn thấy mẹ chịu khổ ở trước mắt mình.”
Nghe lời này, Tôn Hiểu Cầm bất chấp cầm vàng và ngọc bội, hai tay bắt lấy bả vai của Lý Hỏa Vượng không ngừng lắc, nước mắt tuôn rơi:
“Con trai, con nhìn cho kỹ! Mẹ là mẹ của con, mẹ không phải ảo giác, mẹ thật sự không phải ảo giác!”
Lý Hỏa Vượng giơ tay nhẹ lau nước mắt trên mặt bà, nhoẻn miệng cười:
“Dạ, vâng, mẹ là thật, mẹ không phải ảo giác, ha ha, con giỡn với mẹ thôi.”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói lời này, Tôn Hiểu Cầm kích động nhảy nhót, chắp hai tay vào nhau lẩm bẩm Bồ Tát phù hộ.
Khi Tôn Hiểu Cầm kích động lấy điện thoại ra, chuẩn bị cho Lý Hỏa Vượng nói chuyện qua video call với cha đang công tác, cậu giơ tay phải giật áo của bà, giật đứt một viên cúc áo nhét vào ngực mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận