Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 523: Con thoi (1)

"Người trẻ tuổi khó tránh thất thủ, cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng còn hai tên khác, Ký Tướng đại nhân cũng sẽ không trách tội.”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy đối phương nói vậy, mỉm cười gật gật đầu, các xúc tu trên khắp cơ thể từ từ thu lại.
“Chúng ta đi thôi, mau đi bắt tên tiếp theo.” Hồng Đại nói xong, xoay người rời đi.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên có chút hiểu về mối quan hệ giữa các đồng nghiệp của Giam Thiên Tư.
Giam Thiên Tư chỉ là nơi để họ kiếm thêm thu nhập, bọn họ không phải là quan hệ đồng nghiệp, cùng lắm có thể gọi là bạn bè xã giao.
Khi làm việc, giở thủ đoạn làm hại người khác hay hợp tác, hoàn toàn dựa vào việc có đủ lợi ích hay không, còn có mối quan hệ giữa bọn họ thế nào.
Khi Lý Hỏa Vượng và Hồng Đại mang một tên Tọa Vong Đạo trở về, nhìn thấy Thác Bạt Đan Thanh và Ký Tướng đã trở lại trước.
Mặt đất đầy máu, thứ bị máu nước này bao phủ lần lượt là một tấm da người, một bộ xương cốt và một bộ thịt.
Thấy dáng vẻ bịt miệng buồn nôn của Thác Bạt Đan Thanh, đây có lẽ là một người bị tra tấn đến thành như vậy.
Ký Tướng chắp tay sau lưng với vẻ mặt nghiêm túc đi đi lại lại, miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó.
"Thác Bạt huynh? Có chuyện gì vậy?" Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh Thác Bạt Đan Thanh và hỏi.
"Ký Tướng đại nhân ép cung ra một cái tên từ miệng của Tọa Vong Đạo bị bắt về, Gia Cát Uyên, sau khi nghe xong thì như vậy, ta cũng không biết vì sao.”
"Gia Cát Uyên? Thật sự là hắn giết chết Phát Tài sao?”
Đồng tử của Lý Hỏa Vượng ngay lập tức co lại đến cực nhỏ.
Vài ba câu mà đối phương nói với mình cứ lặp đi lặp lại bên tai Lý Hỏa Vượng.
Giam Thiên Tư, Tọa Vong Đạo, hiện tại còn thêm một Gia Cát Uyên, nếu Tọa Vong Đạo và Giam Thiên Tư không lấy được Tâm Trọc rồi, vậy Tâm Trọc chắc chắn là hắn đã lấy được, người này rốt cuộc là ai?
Ký Tướng đi đi lại lại đột nhiên dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía ba người còn lại.
"Ta hỏi các ngươi, lúc đến Phật Cốt Miếu kia, các ngươi có cảm thấy nơi nào cổ quái không? Có ai làm ra một số chuyện nực cười nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý không?"
Lý Hỏa Vượng nhớ lại trải nghiệm ở Phật Cốt Miếu kia, lông mày dần cau lại, Ký Tướng hỏi câu này là có ý gì?
"Ký Tướng đại nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tên Gia Cát Nguyên kia là ai?"
Lý Hỏa Vượng không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy rằng mình dường như đang tham gia vào một sự việc rất lớn.
Ký Tướng lại không trả lời gì cả, đầy vẻ lo lắng lẩm bẩm một mình.
"Đáng lẽ ta nên sớm đoán ra, đây chắc chắn là thần thông của Gia Cát Uyên, không sai, chính là hắn, ngay cả hắn cũng tới đoạt Tâm Trọc, thiên hạ này sợ rằng sắp đổi trời rồi.”
Sau khi quanh quẩn một hồi, Ký Tướng đại nhân trực tiếp lên ngựa, không thèm quan tâm đến ba người còn lại, ra roi thúc ngựa rời đi.
"Ký Tướng đại nhân, Ký Tướng đại nhân!" Thác Bạt Đan Thanh kêu gào vô ích, có chút bất đắc dĩ mà quay người lại, nhìn về phía Lý Hỏa Vượng và Hồng Đại: “Trở về thôi, ai dà, đây là làm chuyện gì vậy chứ, sợ rằng không có thù lao rồi.”
Đợi Thác Bạt Đan Thanh cũng cưỡi ngựa rời đi, Hồng Đại nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: “Cùng nhau đi chứ?”
"Đa tạ, nhưng không cần, ta thích đi một mình.”
Hồng Đại nghe thấy vậy, gật gật đầu, quay người cưỡi ngựa rời đi.
Sau khi xung quanh không còn người sống, Lý Hỏa Vượng đợi một lúc rồi quay đầu đi về phía Phật Cốt Miếu.
Trong Phật Cốt Miếu tiếng bi thương khắp trời, các hòa thượng và khách hành hương đang giải cứu những người bị thương do sập miếu.
Nhiều người mang tính tự phát đi sửa sang Phật tự bị sập kia, tay chân luống cuống kéo một số thân thể của Bồ Tát bị đè phía dưới ra ngoài.
Trong đám đông kinh hoảng bất an, không ai chú ý đến con thoi màu đen đã lăn đến một góc tường.
Hai mũi dùi nhọn dính máu giơ xuống, giống như đôi đũa kẹp lấy con thoi không người để ý kia lên.
Lý Hỏa Vượng khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát đánh giá đồ vật lúc trước Gia Cát Uyên tặng cho mình.
Con thoi này được làm bằng một khúc xương màu vàng ệch có hai đầu to và hẹp ở giữa, trên đó có những vết xước, có vẻ như đã cũ.
Những sợi tơ cực đen quấn dày đặc trên đó tạo thành một cuộn chỉ khiến toàn bộ con thoi trở nên danh xứng với thực, giống như một cái đầu búa không có cán.
“Đây là vật gì?” Câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, tiếp theo là câu hỏi thứ hai: “Thứ này có ẩn chứa tai họa ngầm gì không?”
Trong đầu cậu lại lần nữa hiện lên thiện ý lúc đó của Gia Cát Uyên với mình, nếu người giết chết Phát Tài là hắn, vậy có lẽ thực lực của hắn vượt xa mình mới phải, nếu muốn đối phó với mình, mình căn bản không có sức đánh trả.
Lý Hỏa Vượng cầm lấy dùi tra tấn đang gắp lấy con thoi bằng xương này, ngồi trên bậc thềm bên cạnh, sắp xếp lại manh mối kể từ lúc bắt đầu: "Gia Cát Uyên... Gia Cát Uyên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận