Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 485: Bói toán (2)

"Hạ quan họ Lâu, tuy không phải người của Thương Thủy Huyện, nhưng quê quán của lão quan cũng là ở Giang Nam Đạo, thân là quan phụ mẫu, nhìn thấy dân chúng hoảng loạn bất an như vậy, lòng như dao cắt! Vẫn mong đại nhân cứu bách tính ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.” Lâu tri huyện nước mắt lưng tròng, vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lễ này có chút nặng nề, từ chuyện lần trước có thể thấy tri huyện và Lý Hỏa Vượng không phải là mối quan hệ cấp trên cấp dưới.
Chỉ không biết lời này nói là thật hay là giả vờ cho Lý Hỏa Vượng xem: "Có chuyện cứ nói, ngoại trừ những chuyện này ra, Thương Thủy Huyện còn xảy ra chuyện gì?”
"Còn có một số vụ trộm cắp, nhưng những chuyện này không đáng kể. Đại nhân, mời xem.” Vừa nói Lâu tri huyện lấy ra một tấm bản đồ từ chiếc bàn bên cạnh, từ từ mở nó ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Đây là bản đồ chi tiết toàn bộ Giang Nam Đạo, bên cạnh Giang Nam Đạo chính là Tông La Đạo, nơi có Ngân Lăng Thành và Ngưu Tâm Sơn.
Đại Lương có tổng cộng sáu đạo, có to có nhỏ, Giang Nam Đạo là đạo nhỏ nhất.
"Đại nhân, ngài xem.” Lâu tri huyện dùng tay chỉ vào mấy chấm nhỏ trên bản đồ: "Loại chuyện này không chỉ xảy ra ở một nơi là Thương Thủy, mà Bình Thành, An Sơn, Bàn Thủy, tổng cộng mười lăm huyện xung quanh Thương Thủy, cũng đều xảy ra chuyện tương tự.”
Lý Hỏa Vượng nhìn vào các dấu chấm nhỏ trên bản đồ kia, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Thác Bạt Đan Thanh phải ra tay vì chút chuyện nhỏ này.
Chuyện có nhỏ đến đâu, chỉ cần tích tụ lại nhiều thì đó không còn là chuyện nhỏ nữa.
Lý Hỏa Vượng cầm bản đồ lên xem: "Có nhiều địa phương như vậy, sẽ mất bao nhiêu đứa trẻ chứ?”
"Tổng cộng có năm mươi bảy người, hơn nữa số lượng vẫn còn đang không ngừng tăng lên, hạ quan quản lý nghiêm ngặt, Thương Thủy Huyện còn ổn, những nơi khác đã có một số người lợi dụng chuyện này để gây sự, dùng ta thuyết mê hoặc quần chúng.”
"Trộm đứa trẻ chưa đầy một tuổi, dùng để làm cái gì chứ...” Liên tưởng đến chuyện mà mình đã trải qua ở thế giới này, cậu luôn cảm thấy kết cục của những đứa trẻ này sẽ rất thảm.
“Đại nhân, hy vọng đại nhân cứu bách tính ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng!” Lâu tri huyện lại lần nữa cúi thấp đầu.
"Đừng nóng vội, không phải là nói có một số nữ tử bị làm nhục sao? Ngươi tìm người đến đây, để ta xem xem.” Nếu hai chuyện này đã đồng thời xảy ta thì đương nhiên phải hỏi rõ rốt cuộc là như thế nào.
Rất nhanh, một nữ tử ngây ngô được đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, thế nhưng đối mặt với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, đối phương lại nói không rõ.
Không nói rõ là ai đã làm nhục mình, nàng cũng không nói rõ chuyện xảy ra khi nào. Nếu không phải là cha mẹ nàng phát hiện ra điều gì đó không ổn, nếu là bản thân nàng, e rằng cũng sẽ không báo án.
Nhất thời, Lý Hỏa Vượng có loại cảm giác không biết hạ thủ từ đâu.
Cái gọi là thuật nghiệp hữu chuyên công, loại chuyện này, Lý Hỏa Vượng thực sự không giỏi.
"Không đúng, ta chưa chắc đã không có cách.”
Nhìn bóng lưng nữ nhân rời đi, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy tập bùa chú kia ra và lật xem, cậu quay đầu nhìn về phía Lâu tri huyện ở một bên: “Ở đây có xương người không? Lớn một chút.”
Nếu Trần Hạt Tử đã nói rằng bùa phù này có thể bói toán, loại tình hình như hiện tại có lẽ có thể thử xem sao.
“Xương…xương người?” Mặc dù không biết tại sao, nhưng Lâu tri huyện vẫn ra lệnh cho bổ đầu đi tìm.
Khi sắc trời dần hửng sáng, xương người mà Lý Hỏa Vượng muốn đã đến rồi, đó là một chiếc đầu lâu.
"Đại nhân, ngài yên tâm, chắc chắn là xương người, vừa mới đào ra từ bãi tha ma.” Tên bổ đầu đưa chiếc đầu lâu về kia đầy vẻ nịnh nọt.
Lý Hỏa Vượng dùng một tay kẹp nó trong ngực, kéo giấy nghệ ra, dùng miệng cắn rách đầu ngón tay mình, nhanh chóng quẹt lên phía trên.
"Bôn trục mang mang, thái âm vô thường, ta phụng nhiếp lệnh, trục bốc tị hoang.”
Một đồng tiền đồng được ấn lên chiếc đầu lâu kia cùng với lá phù đã vẽ xong này, với một tiếng lạch cạch, chiếc đầu lâu kia nứt ra từng kẽ hở.
Với vẻ mặt nghiêm túc, Lý Hỏa Vượng nhìn kỹ vào những vết nứt trên đầu lâu, đối chiếu với những ghi chép trong tập bùa chú, rồi bắt đầu giải quẻ: “Hừm... quẻ tượng này...”
"Hừm... quẻ tượng này..." Lý Hỏa Vương hơi nhíu mày nhìn vết nứt trên chiếc đầu lâu kia, bắt đầu đối chiếu với tập bùa chú này.
"Càn vi thiên, thiên phong cấu, thiên sơn độn.” Đây là các quẻ được Lý Hỏa Vượng bốc ra.
Thế nhưng, điều cổ quái là trên sách này không ghi lại cách giải quẻ thế nào mà chỉ nói rằng đem đốt bùa phù thành tro rồi nuốt vào bụng.
Liếc nhìn Lâu tri huyện đang đợi bên cạnh một cái, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc rồi lấy dao đánh lửa từ trong ngực ra, dùng sức đánh vào một góc của lá phù vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận