Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 87: Du lão gia (1)

"Thật có lỗi, Lữ ban chủ, trên người tôi có thương tích, nên không nói chuyện được, ông cứ tự tiện."
"Ai ai, ngài nằm tốt ngài nằm tốt." Lữ Trạng Nguyên cũng không hỏi cái gì, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, ông đương nhiên rõ ràng đạo lý biết càng nhiều càng nguy hiểm.
Mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, hai nhóm người cũng không tính đi nữa, dù sao bên cạnh có con sông nhỏ, rửa mặt cùng lấy nước dùng đều thực thuận tiện.
Lý Hỏa Vượng ngủ không được yên lặng địa nhìn sao trên không trung, nghĩ tới chuyện ban ngày.
Bỗng nhiên phía bên phải thân thể cậu, truyền đến một ít động tĩnh.
Không đợi Lý Hỏa Vượng phản ứng lại, một thân thể mềm mại nhỏ nhắn yên lặng run run nằm ở trong lòng cậu.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, Lý Hỏa Vượng đưa tay phải vỗ nhẹ ở trên lưng người nọ, "Không sao đâu, tất cả giao cho tôi, tất cả cứ giao cho tôi."
"Bính!" Cây gậy gỗ thật lớn trùng trùng đập ở trên đất, giơ lên thật dày bụi đất.
Ngay sau đó, cây gậy rất nặng nọ lại được giơ lên cao, trùng trùng hạ xuống.
Lý Hỏa Vượng được Bạch Linh Miểu đỡ ở một bên xem Sỏa Tử vung gậy gỗ.
Tuy vết thương trên cổ còn chưa có khôi phục, nhưng trải qua mấy ngày nằm hồi phục, đã miễn cưỡng có thể đứng lên.
"Dùng sức! Lại dùng lực đập!" Lý Hỏa Vượng ở một bên hét lên.
Bên đống lửa, Lữ Trạng Nguyên cầm hai cái bánh bao cười tủm tỉm đi tới. "Tiểu đạo gia, ngài đang làm gì vậy? Động tĩnh quá lớn."
Từng gậy đập xuống, cánh rừng cùng bụi cây bốn phía bị đập loạn hết cả lên.
"Ha ha, không có gì, vóc dáng lớn như vậy mà chỉ cõng người nâng hành lý thì không khỏi có chút lãng phí, luyện hắn chút."
"A, vậy cũng tốt, vậy cũng tốt." Lữ Trạng Nguyên vừa gật gật đầu vừa lui trở về.
Lý Hỏa Vượng tầm mắt một lần nữa nhìn về Sỏa Tử để trần nửa thân trên đang đổ mồ hôi ở trước mặt.
Đừng nhìn người này đầu óc không được, nhưng thân thể thật đúng là không tệ, Lý Hỏa Vượng nhìn thân thể lưng hùm vai gấu của hắn thầm nghĩ trong lòng.
"Khổ người lớn như vậy, đối phó cái khác không được, ít nhất đối phó đánh cướp bình thường hẳn là đủ."
Đây là tính toán của Lý Hỏa Vượng, tăng lên thực lực những người của mình, cứ chỉ dựa vào Du lão gia cùng Đan Dương Tử hai loại phương thức có tác dụng phụ rất lớn này là không được, chẳng sợ không hiểu gì về thần thần đạo đạo thế giới này, cậu vẫn biết phương thức nguyên thủy nhất.
Đừng nói tới dã man hay không, có vẫn tốt hơn so với không có.
Không nói tương lai khi gặp phải kẻ địch, ở bên cạnh hiệp trợ, thời điểm mình phát bệnh, hắn cũng có thể hộ vệ ở bên cạnh.
"Được rồi! Một trăm cái xong, có thể nghỉ ngơi!"
Nghe nói như thế, Sỏa Tử đầu trọc thả xuống gậy gỗ trong tay, thở hổn hển cất bước đi về bên đống lửa.
Không quản tới nghỉ ngơi, Sỏa Tử không nói hai lời bưng lên bát cơm thuộc về ắn, cắm đầu mà ăn.
Không bao lâu, một cân mì đã vào bụng, nhưng Sỏa Tử vừa vận động xong rõ ràng còn đói, đi đến bên cái nồi đen lại bắt đầu múc mì.
Nhìn hắn lại ăn một cân nữa, Lý Hỏa Vượng trong lòng có chút thổn thức, quả nhiên là nghèo văn giàu võ mà, may là mình bây giờ còn có chút bạc, bằng không thật đúng là bị hắn ăn đến mạt.
Lý Hỏa Vượng lúc này bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nâng tay lấy ra cái đạo linh của mình.
Nhìn đạo linh trong tay, Lý Hỏa Vượng trong đầu hồi tưởng tới Du lão gia bị đập nát nhừ kia.
"Thứ này còn có thể dùng không?" Lý Hỏa Vượng trong lòng mơ hồ đặt một dấu chấm hỏi.
Ở trong thế giới kỳ quái này, có thứ này hay không cũng là một vấn đề lớn.
"Đi, đỡ tôi đi vào trong rừng." Lý Hỏa Vượng nói với Bạch Linh Miểu.
Sau khi rời xa đến không nghe được thanh âm từ đống lửa bên kia, Lý Hỏa Vượng lúc này mới ngừng lại.
"Cô đi về trước đi." Nhưng lúc này Bạch Linh Miểu không có nghe cậu.
"Huynh cứ tiểu đi, tôi không nhìn là được..."
Đối phương nói làm cho Lý Hỏa Vượng có chút dở khóc dở cười, "Tôi không phải muốn xả nước, cô đi về trước, một khắc sau hãy trở lại."
Sau khi đợi cho trong rừng chỉ còn một mình mình, Lý Hỏa Vượng dựa lưng vào một gốc bạch dương lấy tay ấn trán, bắt đầu lắc đạo linh lên.
Tất cả bốn phía không có gì bất ngờ xảy ra bắt đầu vặn vẹo, nhưng đường cong xung quanh tán loạn, cũng không có hình thành Du lão gia.
Lý Hỏa Vượng có chút không cam lòng dùng sức lắc lên, "Chẳng lẽ thứ này thật sự phế đi như vậy sao?"
ý Niệm này vừa xuất hiện trong đầu, đường cong vặn vẹo bốn phía một lần nữa hợp lại ra một Du lão gia mới. "Bị điền dưỡng?"
Nhưng đối mặt Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi, trong ngôn ngữ cổ quái của Du lão gia vẫn không có cảm xúc dao động gì, giống như trước đó bị Phật Đà một chưởng vỗ chết cũng không phải là nó vậy.
Chịu đựng đầu óc choáng váng, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nói chuyện với Du lão gia, kết quả biết được một ít tin tức bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận