Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 947: Cờ (2)

Con mắt của Lý Hỏa Vượng đang chảy máu, vừa gầm vừa lao về phía lạt ma.
Và cũng vào lúc này, lạt ma từ trên không xông xuống dưới, bao lấy người của Lý Hỏa Vượng.
“Nhảy ngựa, ăn con pháo của ngươi.”
Lý Hỏa Vượng mặc chiếc áo sọc xanh trắng của bệnh viện, và đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu bằng nhựa màu đỏ và nhìn bàn cờ trước mặt với một chút cau mày.
Người đang chơi cờ với hắn là bác sĩ điều trị chính của hắn tên là Ngô Thành, Ngô Thành vừa đánh cờ, vừa nói chuyện gì đó với ai thông qua tai nghe Bluetooth.
Hai ngón tay của Lý Hỏa Vượng đang kẹp con xe bên trái của mình, nhìn hắn mà đập lên con chốt.
“Pằng!” Thanh kiếm đồng trong tay của Lý Hỏa Vượng giống như một cây roi dài mà quất lên người lạt ma, và tiếng trống xương đã bị gián đoạn.
Và trong lúc Lý Hỏa Vượng lần nữa nắm lấy Tích Cốt Kiếm, thì hắn cảm nhận được cảm giác quen thuộc và sau đó đã hít một hơi dài.
Nhưng khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên thì lại phát hiện người bên đối phương trở nên nhiều hơn, và bản thân mình đang bị bao vây.
Không chỉ có các lạt ma da đen lúc nãy, mà giờ còn có nhiều người khác đeo khăn quàng trắng và ống tay áo bằng vải đen, Pháp Giáo!
“Toàn bộ ra hết sao, một chút ngụy trang cũng không làm, chẳng lẽ không sợ bị tiểu tử ta nhận ra sao?”
“Không sao, chúng tôi chỉ cần giết chết hắn, thì sẽ không sợ bị nhận ra, đánh nhanh rút nhanh.”
“Tướng quân.”
Lý Hỏa Vượng từ từ ngước đầu lên, nhìn Ngô Thành trước mắt mép miệng nở một nụ cười.
“Có phải ngươi đã lén lút lên máy tính cấp đại sự để lừa ta phải không? Mánh khóe cũ này ta từng gặp qua rồi.”
“Tiểu Lý à, ngươi không cần thiết quá xem trọng thắng thua, ngươi nên bình tâm lại, đây chỉ là một ván cờ mà thôi, có thua thì cũng chẳng sao.”
“Ta thật sự không hiểu nổi, chơi cờ và bệnh tình của ta thỉ có liên quan gì chứ.”
“Không nên có quá nhiều suy nghĩ vướng bận, có lẽ chỉ là ta thích chơi cờ, cho nên mới kiếm người chơi chung.”
Lý Hỏa Vượng hít thật sau, tiếp tục chơi cờ, hắn đang cố gắng hết sức, cố gắng vùng vẫy để có thể lật ngược ván cờ.
“Ăn mã.” Cái đầu máu me mơ hồ của Lý Tuế đã đi sâu vào trong bụng của Lý Hỏa Vượng, trực tiếp xé nát ruột của đối phương.
“Xê dịch sĩ.” Con mắt cuối cùng của Lý Hỏa Vượng được bao phủ bởi một lớp màu đen.
“Ây da! Đánh cờ! Đánh cờ!” Có một số bệnh tâm thần cũng vây quanh, giúp Lý Hỏa Vượng ra kế sách.
“Nhĩ Cửu! Chúng tôi đến giúp ngươi!”
Nghe những nói huyên thuyên ở xung quanh, Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất khó chịu, Im miệng!”
Vào lúc này, các bệnh nhân tâm thần xung quanh hắn mới nhớ ra thân phận của Lý Hỏa Vượng, lập tức lặng ngắt như tờ.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục đánh cờ, càng đánh càng khó khăn, nếu không phải do Ngô Thành lưu tình, thì hắn đã thua từ sớm rồi.
Nhìn ván cờ trước mặt, tính tình của Lý Hỏa Vượng càng trở nên nóng nảy hơn, hắn đột nhiên một tay vịn lấy ván cờ, vừa chuẩn bị lật, thì bị Ngô Thành đè lại.
“Tiểu Lý, đừng có hở chút thì lật bàn, có những chuyện lật bàn thì sẽ giải quyết được, nhưng cũng có những chuyện không phải lật bàn là giải quyết được đâu.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào Ngô Thành, thì một cánh tay từ trên vai của Lý Hỏa Vương đã đưa qua, năm đầu ngón tay bắt lấy chiếc xe, đi tới phía trước ba ô sau đó bỏ xuống.
Cơ thể của Lý Hỏa Vượng nghiêng nhẹ, hắn bất ngờ nhìn thấy thằng mập mắc bệnh tự kỷ đang đánh cờ.
Miệng của hắn đang chảy nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ván cờ, mắt cũng không chớp.
Lý Hỏa Vượng từ từ thả ván cờ xuống, để cho thằng mập đánh với Ngô Thành.
Tuy là thằng mập này xuống cờ rất chậm, nhưng lại có thể cản được bước tấn công tướng quân của Ngô Thành.
Từ từ, hắn bắt đầu ăn cờ, lúc mới bắt đầu chỉ là một vài con chốt, nhưng rất nhanh đã xảy ra thay đổi, cục diện của hai bên bắt đầu xảy ra thay đổi.
Lý Hỏa Vượng đang dùng lực để xé rách lớp da mặt của ông lão, nhìn ông lão lạt ma bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ông vậy.
Lúc này ông lạt ma đã không còn như lúc trước, giờ hắn đã mọc ra ba đầu sáu tay, ba cái đầu tương ứng với ba loại chết chóc, chết ngộp, treo chết, đâm chết.
Đúng vào lúc kinh xương xoay lần nữa, Lý Hỏa Vượng đã không hề do dự mà móc Tích Cốt Kiếm ra, dùng lực đâm xuyên qua Đại Tề.
Sau khi nhanh chóng tìm ra được vị trí của đạt ma là ở phía sau Đại Tề, Lý Hỏa Vượng cắt lại đường rạch .
Hắn không có ý định nhảy tới bên cạnh ám sát đối phương, mà trực tiếp thông qua đường rạch của Đại Tề mà trực tiếp đâm xuyên qua người đối phương.
Vào lúc Ngô Thành dời con sĩ cuối cùng thì mép miệng của Lý Hỏa Vượng hơi nhếch lên, di chuyển tướng của mình trực tiếp che phủ tướng của đối phương.
“Tướng đối mặt với tướng!”
Thân thể già nua quái dị của ông lão lạt ma đột nhiên phồng lên, một lúc sau, chỉ cần chỗ nào của hắn có lỗ thì đều có các xúc tu lớn lớn nhỏ nhỏ chui ra, không ngừng vẫy vẫy trong không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận