Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 65: Sau nửa đêm

Nói xong không đợi người nọ đáp lời, Lý Hỏa Vượng liền kéo Sỏa Tử xoay người rời khỏi.
"Tôi không phải xin cơm, tôi là hòa thượng." Người nọ thấp giọng than thở một câu, tiếp tục ngồi ở đó ăn cống phẩm người chết.
Trở lại trên đường, đoàn người tiếp tục xuất phát, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt có chút ngưng trọng, bắt đầu dặn dò những người khác. "Tối đừng ngủ như chết nữa, khả năng sẽ gặp chuyện không may."
Tuy Sỏa Tử đã dập đầu nhận sai, nhưng trời mới biết thứ trong phần mộ kia tính tình thế nào, cậu không dám đánh cược.
Nghe Lý Hỏa Vượng nói như vậy, những người khác lập tức rõ ràng điều gì, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Theo mặt trời lặn về phía tây, bóng đêm hạ xuống, người trên đường đều đi vào trong rừng cây ven đường kiếm củi nhóm lửa.
Quây xung quanh hai xe lừa, Lý Hỏa Vượng đốt đống lửa thực lớn, hơn nữa còn bảo mọi người đi vào trong rừng chặt đủ củi để đốt lửa.
Hôm nay không có trăng, bốn phía một mảng tối đen, nhánh cây bốn phía theo gió nhẹ lay động, giống như bên trong có vô số thứ gì ẩn giấu ở trong đó, quan sát đám người xung quanh đống lửa.
Theo thời gian chuyển dời, bốn phía dần dần im lặng xuống, những người khác đều đã ngủ.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không có ngủ, im lặng giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Trừ bỏ cánh rừng bốn phía ra, sức chú ý của cậu còn phải phân ra phân nửa ở trên người lão khất cái kia.
Nếu nói thứ gì đó tìm tới cửa, khẳng định là tìm tới trên người hắn trước.
Nếu như vậy thì càng tốt, cũng có thể mượn cơ hội này để xem người này đến cùng là thứ gì.
Ở trong chờ đợi lâu dài, nửa đêm cứ như vậy trôi qua mà đến nửa đêm về sáng, tới thời điểm dễ mệt mỏi rã rời nhất.
"Lý... sư huynh à, chỗ đó... vừa rồi có phải có khuôn mặt không?" Cẩu Oa đang gác đêm trong thanh âm mang theo một tia run run nói.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn lại, nhưng trong bóng tối cũng không thấy được cái gì cả.
"Cậu xác định không?" Cậu dùng thanh âm cực thấp hỏi.
Cẩu Oa khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng. "Không xác định, có thể..... có thể là tôi hoa mắt."
"Đừng nói, im lặng." Lý Hỏa Vượng làm bộ nhìn chằm chằm lửa trại trước mặt, dùng khóe mắt nhìn lướt qua bên kia.
Sau một lúc im lặng chờ đợi, ở dưới ánh lửa mỏng manh soi rọi, cậu thấy được một gương mặt xấu xí chậm rãi ló ra từ trong bóng đêm, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng làm cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy da đầu phát tê là, sau cái đầu này thì từ từ nhô ra càng nhiều cái đầu nữa. Từng luồng ánh sáng trắng lúc ẩn lúc hiện ở phía dưới cái đầu.
"Đợi một chút, ánh sáng trắng?" Lý Hỏa Vượng đứng bật lên, cầm lên một cây củi đang cháy trong đống lửa ném qua. "Đứng lại! Các ngươi là ai!"
Lý Hỏa Vượng hô to một tiếng, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh giống như một tiếng sấm, đánh thức mọi người đang ngủ mơ.
Khi cây củi quay cuồng ném tới thì thấy ở phía dưới những cái đầu này đều có bóng, Lý Hỏa Vượng lập tức rõ ràng những người này là người sống.
Chẳng những Lý Hỏa Vượng nhìn ra được, những người khác cũng thấy được, đồng thời cũng thấy được đại khảm đao trong tay chúng. "Bọn cướp đến! ! Chạy mau! !"
Một tiếng kêu sợ hãi này trong chớp mắt làm cho cả đám người bùng nổ ra. Mọi người đều cầm lên đồ của mình mà chạy tán loạn cả ra.
"Con mẹ nó! Bị phát hiện rồi! Mau dẫn ngựa đến đây! !" Rất nhanh tiếng vó ngựa vang lên, đám cướp này cầm đao đuổi theo đám người ở trên đường.
"Mau chạy vào trong rừng! Ngựa của chúng chạy không được ở trong rừng! !"
Nghe được lão khất cái hô như vậy, những người khác đều rời xa đường lớn, vọt vào rừng cây bốn phía.
Bọn họ là chạy, nhưng loại xe lừa giống như Lý Hỏa Vượng thì không chạy được, lừa không có khả năng chạy nhanh hơn ngựa.
Nghe được tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đứng lên quay đầu, liền phát hiện một tên cướp cưỡi trên con ngựa cao to đang chém về phía một bà lão.
"Trốn không thoát!" Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lấy ra một viên thuốc trực tiếp nhét vào miệng, một luồng khí nóng nháy mắt lan tỏa toàn thân.
Sau đó Lý Hỏa Vượng hai chân búng lên, phóng về phía tên thổ phỉ kia.
Lão khất cái kia bỗng nhiên ở một bên lao ra, đẩy bà lão ngã xuống đất.
Thổ phỉ ở trên ngựa nhìn lão khất cái trước mắt, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, đao cũng không thèm đưa lên, kéo dây cương trong tay, vó ngựa dưới thân giơ lên cao, lập tức giẫm về phía người kia.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, chờ mong một màn đẫm máu kế tiếp, hắn bình thường khi đánh cướp, trừ bỏ chơi đàn bà thì cũng rất thích mấy thứ như thế này.
Nhưng ngay ở lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người từ phía trước lao tới, nắm tay trùng trùng nện ở trên đầu ngựa.
"Bốp!" Cùng với tiếng ngựa hí, con ngựa đang vọt về tới trước bị cứng rắn thay đổi phương hướng, đổ về phía bên phải.
Tên thổ phỉ đang rơi xuống đất không thể làm được bất cứ điều gì, chỉ có thể nhìn cái đầu ngựa ngày một lớn hơn ở trong mắt.
Ngay sau đó, cùng với một tiếng trầm nặng, đầu hắn rơi vào một kết cục với ngựa của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận