Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 472: Về nhà (2)

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng động đậy, Hồng Trung với nửa cơ thể mắc trong thân cây bên cạnh nở một nụ cười hả hê trước nỗi đau của người khác trên khuôn mặt, hắn dùng khuỷu tay huých vào hòa thượng bên cạnh: “Hòa thượng, hahaha, có kịch hay để xem rồi.”
Lý Hỏa Vượng tiến vào làng liền bị Dương Tiểu Hài nhìn thấy, cậu bé lập tức hào hứng tiến lên chào đón, nhưng rất nhanh cậu bé bị bộ dạng của Lý Hỏa Vượng dọa cho giật mình.
"Ôi! Lý sư huynh! Da trên mặt huynh sao lại không còn nữa rồi? Còn có, sao huynh lại mặc một cái áo giấy?”
“Miểu Miểu ở đâu?” Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khàn khàn mang theo mùi máu tanh.
"Giờ này, Bạch sư tỷ có lẽ là đang ở trong phòng của mình. Lý sư huynh, huynh sao vậy? Người nhà họ Bạch biến mất kia có tin tức rồi sao?"
Lý Hỏa Vượng im lặng bước những bước nặng nề, từng bước từng bước đi về phía nhà họ Bạch.
Rất nhanh, sự trở về của Lý Hỏa Vượng đã gây ra một trận náo động, tất cả mọi người nhao nhao ra ngoài chào đón cậu.
Nhưng rất nhanh, vẻ vui mừng trên mặt bọn họ đã bị cảm xúc của Lý Hỏa Vượng ảnh hưởng, dần dần yên tĩnh lại.
Cẩu Oa mang theo vẻ thận trọng tiếp cận: "Sao vậy, Lý sư huynh? Dáng vẻ này là không tìm thấy sao? Không tìm thấy thì không tìm thấy, chuyện này cũng không thể trách huynh, phải không?”
Lý Hỏa Vượng nghiến răng đẩy cậu ấy ra, bước chân tăng dần tốc độ, càng lúc càng nhanh.
Khi Lý Hỏa Vượng ném chiếc ô của mình xuống, đến trước cổng đại viện nhà họ Bạch, vừa lúc đụng mặt với Bạch Linh Miểu đang đầy vẻ hoang mang rối loạn.
Lúc nhìn thấy Lý Hỏa Vương một mình trở về, trong lòng Bạch Linh Miểu hồi hộp một chút.
Nhưng khi nhìn cô ấy thấy bộ dạng thảm thương, da thịt hòa tan dưới nước mưa của Lý Hỏa Vượng, trong lòng cô ấy lập tức cảm thấy đau đớn, không quan tâm đến những chuyện khác, hai tay kéo lấy cánh tay của Lý Hỏa Vượng, đi về phía khuê phòng của mình.
Hai tay Bạch Linh Miểu cầm lấy chiếc khăn mềm, chấm chấm lên người Lý Hỏa Vượng, hút đi những giọt nước trên làn da cháy sém kia.
Cô ấy không dám lau, bởi vì cô ấy sợ mình hơi dùng sức một chút sẽ chà đi lớp da thịt giòn trên người Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu đã từng nhìn thấy loại thương thế này trước đây, cô ấy biết Lý sư huynh nhất định đã gặp phải ảo giác cực kỳ nguy hiểm gì đó nên mới sử dụng ra đại sát chiêu kiểu cả hai đều thiệt như thế này.
Bạch Linh Miểu bắt đầu cầm lấy khăn, gặt vò trong chậu đồng: "Lý sư huynh, muội không sao, muội thật sự không sao, huynh đừng lo lắng cho muội."
"Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, thực ra muội đã quen với sự thật là bọn họ đã đi rồi.”
"Nếu đã không thấy bọn họ nữa thì Lý sư huynh, chúng ta ở đây đợi đi, sẽ có một ngày bọn họ có thể quay về.”
Lý Hỏa Vượng nghiến chặt răng, bàn tay đang nắm chặt có chút run rẩy.
Ngay khi cậu định nói ra những lời trong miệng, Hồng Trung với vẻ phấn kích nhảy ra, hắn không mặt không mắt, khua tay múa chân ra hiệu trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Mau mau mau! Lừa cô ấy, nói rằng không tìm thấy gì cả. Nói không chừng người nhà họ Bạch đã đi chạy nạn như Lữ ban chủ nói rồi.”
Lý Hỏa Vượng mở to hai mắt, dùng ánh mắt ăn thịt người kia trừng mắt với Hồng Trung trước mặt.
"Trừng mắt với ta làm gì? Ta đây là đang giúp ngươi. Ngươi nghĩ mà xem, người nhà họ Bạch đã chết rồi, bây giờ ngươi nói với cô ấy, ngoại trừ việc khiến cô ấy đau lòng muốn chết ra, còn có thể có tác dụng gì khác sao?”
"Ồ! Đúng rồi, có thật, ngươi như vậy còn sẽ khiến cô ấy hận ngươi, hận không thể giết chết tên hung thủ giết cha như ngươi.”
"Ngược lại, nếu ngươi làm theo lời ta nói, không những cô ấy không đau lòng mà trong lòng còn giữ lại một phần hy vọng.”
“Ngươi muốn ta nói dối cô ấy!” Nhìn Hồng Trung trước mặt, Lý Hỏa Vương nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Này! Nói dối thì sao? Ngươi dựa vào đâu mà lại xem thường việc lừa dối? Lừa dối có thể dùng để làm việc ác, cũng có thể để hành thiện. Nếu bây giờ người làm theo lời ta, đó chính là lời nói dối có thiện ý.”
Thấy Hồng Trung càng nói càng phấn khích, hòa thượng ở một bên thở dài bước qua, đưa tay kéo hắn rời khỏi bên người Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh…?” Cảm nhận được tình hình của Lý Hỏa Vương có chút không đúng, giọng nói của Bạch Linh Miểu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô ấy vươn lòng bàn tay trắng nõn mềm mại kia ra, nhẹ nhàng phủ lên những ngón tay cháy đen như xương khô của Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh, huynh đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn đã mệt lắm rồi nhỉ, nghỉ ngơi một lát trước đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”
Bạch Linh Miểu đỡ Lý Hỏa Vượng đến bên giường mình, không chút ghét bỏ bộ dạng đáng sợ này của Lý Hỏa Vượng, để cậu nằm trong chăn của mình.
Trùm tấm chăn lụa mềm mại, gối lên chiếc gối vỏ trấu kêu sột soạt, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng hít một hơi, toàn bộ đều là hương thơm quen thuộc trên người Bạch Linh Miểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận