Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1366: Trên đường đi (1)

“Bất cứ chất vấn và hành vi trái lệnh nào?” Lý Hỏa Vượng cẩn thận cân nhắc lời nói của đối phương, nhưng lại cảm thấy lời nói của đối phương có chút kỳ quái: “Rốt cuộc tình huống bên kia là thế nào?”
“Chờ tới nơi rồi tôi sẽ giải thích cho cậu, bây giờ tôi không thể giải thích chỉ bằng vài từ được."
Cuộc gọi cắt đứt với một tiếng bíp, để lại một chuỗi tiếng máy bận vang bên tai Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ném lại điện thoại cho người phụ nữ xăm trổ trước mặt, cau mày thắc mắc đối phương có ý gì, trước đây không có quy định như vậy.
"Ở bên kia sẽ khiến ta dễ dàng phản bội voi của mình? Nếu thật sự phản bội sẽ có hậu quả như thế nào?”
Hắn rất khó tưởng tượng thế giới của Vu Nhi Thần rốt cuộc kỳ lạ đến mức nào.
Hai ngón tay sơn móng đen thui duỗi ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, búng ngón tay:
“Thần kinh, cậu đã ăn no chưa? Đánh lộn tiếp không?”
Ngón tay cứng rắn của hai bàn tay ma sát nhau bắn ra tia lửa.
Lý Hỏa Vượng nhìn người phụ nữ trước mặt: “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?”
Ba Nam Húc trực tiếp lắc đầu: “Đừng nói với tôi những lời điên khùng của cậu, tôi không lý luận với thần kinh. Đánh lộn không? Nếu không đánh thì tôi đi về mở cửa hàng.”
“Đánh!” Lý Hỏa Vượng cắn răng, siết chặt nắm đấm lại lần nữa đứng lên.
Đêm đó, Lý Hỏa Vượng mặc đầy đủ quần áo nằm trên giường chờ đối phương đến.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ, một tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, cửa nhà máy thép bị đẩy ra.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng cầm đồ đạc ra khỏi nhà máy thì thấy hai chiếc xe việt dã đậu sẵn ở đó, đèn pha chiếu từ xa làm chói mắt hắn.
“Lên xe.” Giọng nói của Triệu Sương Điểm vang lên sau luồng sáng trắng chói mắt.
Khi Lý Hỏa Vượng bước tới cửa xe, hắn không chỉ nhìn thấy Triệu Sương Điểm và hai chị em họ Ba, còn có hai nam một nữ lạ mặt.
Lý Hỏa Vượng liếc họ một cái rồi mở cửa xe sau, bước lên. Nhưng vừa ngồi vào xe, Lý Hỏa Vượng liền cảm giác chỗ ngồi có thứ gì.
Hắn vươn tay sờ, phát hiện là hai thanh đao quân đội cắm trong vỏ.
Lý Hỏa Vượng rút đao ra, hắn nhận ra đây là hai thanh đao của mình, vết máu đọng trên đó còn chưa khô.
"Cảm ơn." Lý Hỏa Vượng nói với Triệu Sương Điểm ngồi ở ghế lái phụ.
Tiếng động cơ đột nhiên vang lên, chiếc xe việt dã lái hướng sân bay.
"Không khách khí, môi hở răng lạnh, cậu chỉ cần ghi nhớ, chúng ta luôn cùng phe, tôi sẽ không hại cậu.”
Lý Hỏa Vượng cắm song đao vào sau lưng:
“Nếu có áo chống đạn thì càng tốt."
Triệu Sương Điểm không tiếp lời này, cô ta giơ tay xoa trán, chân mày thanh tú hơi nhíu, dường như đang nghĩ cái gì.
Lý Hỏa Vượng chuyển ánh nhìn hướng ba người lạ. Hai nam, người lái xe khuôn mặt thô kệch, râu ria xồm xàm, mới qua Tết mà người này chỉ mặc áo ngắn tay, không thấy lạnh chút nào.
Người đàn ông bên cạnh có vẻ mặt nghiêm nghị, thân hình mảnh khảnh, những ngón tay cực kỳ nhanh nhẹn liên tục tung đồng xu.
Về phần người cuối cùng, cô ta là một cô gái, thân thể gầy gò, đeo một cặp kính, nhìn có vẻ mềm mại và yếu đuối, nhưng không biết bị tật gì mà cơ mặt thường co giật.
Lý Hỏa Vượng quan sát bọn họ, lòng thầm đoán họ là Tư Mệnh gì:
“Khí chất của tên râu xồm hơi giống Tư Mệnh Binh Gia Tương Tương Thủ."
Người đàn ông vẻ mặt tối tăm dời ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ sang Lý Hỏa Vượng:
“Cậu không thấy nhìn chằm chằm vào người khác như vậy là rất thô lỗ sao?”
“Lý Hỏa Vượng.” Lý Hỏa Vượng chìa tay hướng người đàn ông, nhưng đối phương không thèm bắt tay.
“Tôi biết cậu tên Lý Hỏa Vượng, cậu nổi tiếng như vậy, có ai không biết cậu tên là Lý Hỏa Vượng." Người đàn ông chậm rãi nói rồi lại nhìn ra bên ngoài.
Thấy thái độ không nóng không lạnh của họ, Lý Hỏa Vượng lười bắt chuyện, hắn hỏi Triệu Sương Điểm:
“Chỉ có vài người chúng ta thôi sao? Hơi ít, cứ như vậy chạy đến chỗ voi khác, ngươi xác định không phải đi chịu chết sao?' ".
"Đừng gấp, sân bay còn có người hội hợp."
Triệu Sương Điểm nói xong nhắm mắt lại.
"Lần này ra tay nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
"Sáu mươi phần trăm."
“Chỉ có 60% thôi sao?”
Tiền Phúc lúc trước chết đã chứng minh cho Lý Hỏa Vượng biết kết cục của 40% là gì.
"Đừng mong đợi thành công 100% trong bất cứ việc gì. Nếu cậu thực sự muốn thành công 100% thì đó chắc chắn sẽ là cái bẫy của người khác."
Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi trầm xuống, hiện tại hắn chỉ hy vọng những người khác ở sân bay có thể hữu dụng một chút.
“Mang cao su vào, cậu để nguyên mặt Lý Hỏa Vượng đi sân bay chẳng khác nào nghênh ngang tới cửa.” Người đàn ông vẻ mặt tối tăm ném cái đầu da cao su vào tay Lý Hỏa Vượng.
Sau năm tiếng, bọn họ rốt cuộc đến sân bay của một thành phố khác, giờ phút này sắc trời đã bắt đầu có chút tờ mờ sáng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng mang theo gương mặt mới đi đến phòng chờ, một số người mà hắn thực sự không ngờ tới đã xuất hiện trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận