Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 80: Tâm Tố (2)

Có lẽ bọn họ căn bản là không thể giải quyết Đan Dương Tử, lại hoặc là Đan Dương Tử căn bản không phải như bọn họ nói.
Còn Đan Dương Tử có khả năng tồn tại hay không, hoàn toàn có thể đặt ra sau từ từ giải quyết cũng được.
"Có phải không đủ mì không? Không đủ tôi lại lấy thêm cho huynh? Trong nồi vẫn còn."
Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu, cầm chén đưa cho Bạch Linh Miểu, đứng lên đi đến bên cạnh Sỏa Tử, đưa tay vỗ vỗ ở trên cái đầu trọc của hắn. "Đi, đừng ăn nữa, cùng đi với tôi vào trong rừng xả nước."
"Ô..."
Ở trong khu rừng, Lý Hỏa Vượng cùng Sỏa Tử đứng song song, bón phân cho cây ở trước mặt.
Quay đầu lại liếc mắt một cái về đống lửa ở phía sau, Lý Hỏa Vượng nói khẽ dặn dò với Sỏa Tử cái gì đó.
Theo màn đêm buông xuống, chùa Chính Đức cũng bắt đầu đóng chùa.
Toàn bộ hòa thượng lục tục bắt đầu lên buổi muộn, toàn bộ chùa miếu nơi nơi đều là tiếng tụng kinh đầy nhịp điệu.
Kiên Độn tay phải chuyển phật châu ở phía trước, tay trái đặt ở phía sau tiêu sái không nhanh không chậm đi ở trong chùa miếu.
Rất nhanh ông ta đi tới Ngũ phật điện, thấy phương trượng đang chuyên tâm xâu phật châu ở trong điện.
"Phương trượng, vừa rồi tôi đi xem xét, phát hiện thí chủ Huyền Dương đã đi rồi."
Phương trượng Tâm Tuệ hai chân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, giơ phật châu lên không trung xem xét.
Một hồi lâu, ông ta lại đặt phật châu ở trên đất, rồi ôm ra một đứa trẻ từ trong cái nôi ở một bên.
"Ài, thật đáng thương, nếu không phải chúng ta phát hiện sớm, ngươi đã bị cha ngươi dìm chết rồi." Ông ta ôm đứa bé gái này nhẹ nhàng dỗ.
"Phương trượng, thí chủ Huyền Dương đi rồi."
"Lão nạp còn chưa có nghễnh ngãng, không cần lớn tiếng như vậy, đừng quấy đến đứa nhỏ, gõ."
"Tháp tháp tháp tháp !" bốn phía tiếng gõ mõ vang lên, toàn bộ Ngũ phật điện trang nghiêm hẳn lên.
Tâm Tuệ thật cẩn thận đặt đứa nhỏ ở trên đất, khẽ tay mang phật châu vừa mới làm xong kia quấn lên trên thân thể của nó.
Ngay sau đó ở dưới tiếng mõ làm bạn, Tâm Tuệ bắt đầu thấp giọng niệm lên, niệm không phải là kinh Phật, mà là thứ gì khác.
"Nguyệt tàng ngọc thỏ ! nhật tàng ô ai ! tự hữu quy xà ! tương bàn kết ai !"
Theo tiếng niệm chú vang lên, phật châu ở trên thân thể đứa trẻ nọ giống như sống lại, bắt đầu thít chặt.
Cảm giác được đau đớn, đứa trẻ giãy giụa theo bản năng, bắt đầu kêu khóc lên, nhưng thanh âm có thế nào cũng không áp chế được tiếng mõ.
"Tương bàn kết, tính mệnh kiên, khước năng hỏa lý chủng kim liên ai !"
Phật châu dần dần nhập vào bên trong máu thịt, nếu là đứa nhỏ bình thường thì đã sớm mất mạng tại chỗ, nhưng nó hiện tại lại vẫn đang kêu khóc.
Tâm Tuệ hai tay bấm ấn hoa sen, dùng sức chỉ một chỉ vào đứa nhỏ máu thịt mơ hồ.
Tiếng khóc dần dần biến thành tiếng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, lớn đến ngay cả năm bức tượng phật lớn ở trong điện khóe miệng đều nhếch lên.
"Toàn thốc ngũ hành điên đảo dụng ai !, công hoàn tùy tác phật hòa tiên !."
Tiếng mõ dần dần yếu bớt, phương trượng vẻ mặt đau lòng hai tay cầm đầu đứa nhỏ nhẹ nhàng kéo lên.
Kiên Độn nhanh mắt vội vàng đi tới vài bước, nâng lên một cái bình hoa sớm đã chuẩn bị tốt ở một bên đưa đến bên cạnh Tâm Tuệ.
Tâm Tuệ giống như trồng rau, cầm bé gái tiếng cười không ngừng ở trong tay trồng vào trong bình hoa chứa đầy nước màu đỏ, một cô nương bình hoa mới đã thành.
Sau khi làm xong tất cả cái này, Tâm Tuệ ngồi xếp bằng một lần nữa cầm lấy một xâu phật châu mới mắt đầu xâu vào.
"Nếu đi rồi, vậy ngươi đi đuổi trở về đi."
"Vâng, đệ tử tuân mệnh."
"Cẩn thận một chút, tiểu tử nọ tuy hoàn toàn không biết gì đối với tất cả, nhưng tiềm lực của hắn là không thể xem thường."
"Đan Dương Tử tặc nhân này cái khác không nói, vận khí vẫn thật không tệ, không biết từ chỗ nào tìm được một tâm tố hiếm thấy như vậy."
Đêm, trong một lùm cây rậm rạp, Lý Hỏa Vượng trên người bọc chăn, không tiếng động thủ ở đây.
Không có đống lửa đêm rất là rét lạnh, dù sao hiện tại mới chỉ là tháng ba.
Nhưng giờ phút này cậu không dám đốt lửa, để tránh ánh lửa trong đêm đen dẫn đến hòa thượng đuổi giết.
Nương ánh trăng mỏng manh trong không trung, Lý Hỏa Vượng đưa tay lấy đạo linh từ trong lòng ra.
Đan dược có thể tăng sức lực lúc trước Đan Dương Tử cho đã dùng sạch sẽ, đây là thứ duy nhất mà cậu hiện tại có thể lấy ra tay.
Nhưng liên tưởng đến bộ dáng thoải mái cầm trong tay của phương trượng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy không cam tâm mãnh liệt.
Đối phương muốn đối phó mình, kết quả mình lại chỉ có thể chạy trốn, loại cảm giác này thật sự quá khó tiếp thu.
"Thế giới hỗn loạn quái dị này, tất cả đều lấy thực lực làm đầu, muốn sống yên ở nơi đây, mình phải đủ mạnh!"
"Ngay cả người như Đan Dương Tử cũng có thể trở nên như thế mạnh mẽ, mình dựa vào cái gì không được? Mặc kệ phương thức tu vi thế giới này là quái đản cỡ nào, mình cũng phải tu được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận