Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1361: Thổ phỉ

Không có nhiều loại cửa hàng, sòng bạc, kỹ viện, rạp hát, chỉ bấy nhiêu đó.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lựa chọn, hắn đi vào rạp hát nơi khả năng cao nhất có người đọc sách, nhưng vừa đi vào hắn đã thấy vở Phấn Hí trên sân khấu.
Khác với Phấn Hí của Lữ Gia Ban, trên người diễn viên của Thiên Trần Quốc chỉ mặc vải mỏng mông lung.
Cả rạp ồn ào, khán giả đang uống rượu chơi đoán số dưới sân khấu, bên trên thì đang diễn kịch.
Đột nhiên một người đàn ông râu ria xồm xoàm bỗng xé áo lộ ra lông che ngực, nhảy lên đài, đè diễn viên nữ xuống trong tiếng nhạc, ‘hành sự’ ngay tại chỗ.
Lý Hỏa Vượng bỏ qua những tiếng vỗ tay khen hay, hắn tập trung toàn bộ sự chú ý vào sát khí giữa đầu chân mày của bọn họ, những người này đều cùng một nhóm.
"Binh Gia? Binh Gia của Thiên Trần chỉ cỡ này thôi?” Lý Hỏa Vượng nhìn trước mắt lộn xộn dâm uế, phát hiện chẳng những cao thấp mập ốm cái gì đều có, hơn nữa râu ria xồm xàm lôi thôi lếch thếch, cực kỳ dơ dáy.
Lý Hỏa Vượng biết Thiên Trần Quốc có Binh Gia, ngày xưa lần đầu tiên tập kích hắn là người của Binh Gia.
Những người này thực lực phi thường lợi hại, hơn nữa phối hợp ăn ý, Tích Cốt Kiếm của hắn suýt bị họ cướp đi.
Lý Hỏa Vượng liếc nhanh bốn phía, đặt tầm mắt về vị trí chính giữa tầng hai, nơi đặt một chiếc ghế dài, một người đàn ông béo có vết sẹo lớn trên đầu đang ôm hai người phụ nữ để lộ bộ ngực, chơi bài cửu với mấy người khác.
Sát khí trên người gã nặng nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tên mập là trùm ở đây.
Lý Hỏa Vượng đi tới, giật một khuôn mặt từ trên mặt mình xuống, định dán vào gáy tên mập.
Lúc da mặt kia sắp dán vào thì đối thoại của bọn họ khiến Lý Hỏa Vượng ngừng lại.
"Nhị đương gia, Không Mặt thật sự thỉnh chúng ta đánh chá cô ni?"
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức phản ứng lại, đây là tiếng lóng của lục lâm, những người này không phải Binh Gia, bọn họ là thổ phỉ lại hoặc là sơn tặc.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ lại, khi đó những người ra tay với mình không nói giết hắn mà bảo là đâm.
Tuyệt đối không sai được, những người lúc trước e rằng cũng là thổ phỉ, binh là cướp, cướp là binh, bọn họ đều là Binh Gia.
"Phụ thân, nếu Thiên Trần Quốc này không có hoàng đế, tự nhiên cũng sẽ không có binh và tướng, Binh Gia toàn biến thành lục lâm cũng là chuyện tự nhiên.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, tiếp tục nghe những tên cướp này nói chuyện.
"Đừng cho rằng đây là việc tốt, Không Mặt không chỉ mời chúng ta, Cật Phiêu Tử Tiền Lão Hợp, còn có Hải Thanh Tử Tổng Biểu Bả Tử đều đi, kết quả bọn họ hiện tại đều chưa về.”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy liền hiểu Cật Phiêu Tử Tiền Lão Hợp, còn có Hải Thanh Tử Tổng Biểu Bả Tử là đám cướp lúc trước muốn cướp Tích Cốt Kiếm của hắn.
Tại sao họ không quay lại, đương nhiên là vì trước đó họ đã bị Lý Hỏa Vượng đốt cháy.
Còn về Không Mặt là cái gì, Lý Hỏa Vượng tạm thời còn chưa rõ, dựa theo tiếng lóng hắn từng học thì Không Mặt thường là nói về một ít yêu ma quỷ quái.
"Không Mặt lần này nhất định là đụng tới đá cứng rồi, Thác Tuyến Tôn nói bọn họ cũng mất nhiều người, lần này mời ba mươi sáu động ra hết thì chắc là chơi thật.”
Nếu nói Binh Gia của Thiên Trần Quốc toàn là thổ phỉ, vậy lần này Không Mặt mời hết thổ phỉ ra thì không phải tin tốt.”
"Nhị đương gia, lần này lão khoan phỏng tay như vậy, vậy chúng ta còn đi sao?"
"Đi, đương nhiên muốn đi, không nể mặt của Không Mặt thì thật sự không mặt.”
Nhị đương gia nói đến đây thì nhỏ giọng hơn chút, trước tiên nhìn xuống sân khấu đã lộn xộn, lại lần nữa đè thấp giọng nói: "Ta nghe nói, lần này có liên quan Nguyệt Tuyến, cứ đi xem rồi tính tiếp.”
Mà ngay lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu la:
"Nhị đương gia! Niệm đoản đi! Trong hỏa diêu có Ưng Trảo Tôn Thản đến!”
Tùy theo tiếng huýt sáo dồn dập vang lên, các cửa lớn của rạp hát đóng sầm lại.
Thấy mình bị phát hiện, Lý Hỏa Vượng cũng không định trốn, tên mập này nhất định biết điều gì đó, hắn cần phải ép hỏi người này.
Nhị đương gia ném bài cửu đi, nhìn hướng Lý Hỏa Vượng mang khuôn mặt của Dương Tiểu Hài:
"Sóng vai tử, súy cái mạn?
“Súy cái đầu ngươi!”
Lý Hỏa Vượng lắc người vọt tới trước mặt tên mập, định rút kiếm nhưng nghĩ cần giữ người sống, hắn tùy tay chộp lấy đồng hồ cát ở bên cạnh đập mạnh vào đầu gã.
Đồng hồ cát bị đập méo, tên mập cũng đầu rơi máu chảy, lảo đảo ngã xuống đất.
“Đâm!”
Theo tiếng quát của nhị đương gia, sát khí ngút trời bao trùm cả rạp hát, tất cả thổ phỉ rống to nhào về phía Lý Hỏa Vượng.
“Để ta.”
Lý Tuế vừa dứt lời, toàn bộ rạp hát nháy mắt vặn vẹo, vô luận là mặt đất hay con người đều trở nên lúc dài lúc ngắn, lúc to lúc nhỏ.
Sát khí mới nãy còn tụ lại một chỗ giống như sợi mì bị nhanh chóng kéo đứt.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng cùng Lý Tuế hợp sức quá khủng bố, tên mập dứt khoát quỳ xuống van xin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận