Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 696: Tai họa

Lý Hỏa Vượng sớm nhớ kỹ bộ dạng rối rắm của Nhị Thần, hắn biết chắc chắn Bạch Linh Miểu lừa hắn cái gì đó.
Không ngờ gài một chút mà hỏi ra nhiều chuyện như vậy.
Nghe lời của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu cất cao giọng:
“Muốn nói ra chứ gì? Được rồi, ta lừa huynh đấy, nhưng chẳng lẽ huynh không giấu ta sao? Huynh vốn chưa khỏi bệnh, ngày ngày chạy đi Ngưu Tâm Sơn phát bệnh, huynh nghĩ ta mù à?!”
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đang định giải thích thì tiếng chó sủa dồn dập đánh gãy hai người khắc khẩu.
Hắn nghe ra là tiếng sủa của Màn Thầu, âm thanh hơi lạ, Màn Thầu đi theo chính mình thời gian dài như vậy, nó trước đến giờ chưa từng sủa dữ như vậy.
Đợi Lý Hỏa Vượng mang theo Bạch Linh Miểu đi đến viện tử liền trông thấy Màn Thầu dựng đứng lông trên lưng, nhe răng nanh sủa inh ỏi hướng cửa lớn.
Cửa lớn nửa khép lắc lư phát ra tiếng ken két từ từ.
Triệu Ngũ chống gậy xông lên nói:
“Ủa, chuyện gì vậy? Rõ ràng ta đã khóa cửa rồi mà, sao nó mở ra?”
Triệu Ngũ cảm giác thân thể lạnh lẽo, nên biết người trong toàn bộ Ngưu Tâm Thôn đều ở đại viện.
Lý Hỏa Vượng một chân đạp tường viện, chân phải giẫm mạnh tường, nhanh chóng đổi vị trí vững vàng đứng trên đầu tường nhìn nhà ngói bốn phía.
Khi Lý Hỏa Vượng đang quan sát thì bỗng ngừng tầm mắt ở một góc tường âm u, nơi đó đứng một người mặc áo liệm, một người đội mũ dưa hấu đưa lưng về phía Lý Hỏa Vượng.
Nhìn từ sau lưng thì cái đầu hình quả lê chiếm một phần hai thân thể, cái mũ cũng siêu to, hai chân ngắn, hai cánh tay rất dài, tỷ lệ thân thể cực kỳ không phối hợp.
Lý Hỏa Vượng ở thế giới này từng một lần nhìn thấy sự kỳ lạ và không phối hợp này, là người phụ nữ có chân nhỏ và hai khuôn mặt có thể triệu hoán Hỉ Thần, tai họa.
Keng!
Tử Tuệ Kiếm tràn ngập sát khí bị Lý Hỏa Vượng chậm rãi rút ra khỏi vỏ kiếm, mũi kiếm vững vàng chỉ hướng thứ trong góc.
Tai họa, từ lúc đến Đại Lương ít khi gặp mấy thứ này, thật sự không ngờ sẽ gặp gỡ trong tình huống này.
Lý Hỏa Vượng cau mày, âm thanh trầm thấp nói:
“Gia Cát huynh, có vẻ như thiên tai này không chỉ là trời tối, tai họa này có liên quan với thiên tai chăng?”
Gia Cát Uyên biểu cảm nghiêm túc chắp tay sau lưng nhìn trời, dường như đang nhớ lại gì. Gia Cát Uyên không có phản ứng, thứ trong góc lại bắt đầu động.
Khi nó chậm rãi xoay người lại, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một khuôn mặt to trắng bệch với hai lỗ máu.
Mồm máu to chậm rãi mở ra, trong miệng không có răng, thay thế là từng bàn tay trẻ sơ sinh đầy vết đốm xác chết, hai hàng bàn tay nhỏ trên dưới nắm vào nhau hình thành khuôn mặt cười khiến người sởn gai ốc.
Cảnh tượng khủng bố khiến người sợ như vậy, Lý Hỏa Vượng đứng trên đầu tường biểu cảm hung tợn, đạp hai chân vọt tới trước.
Trong thế giới hoàn toàn điên cuồng này hắn đã trải qua cực kỳ nhiều, đối diện thứ này không khiến lòng hắn gợn sóng chút nào.
Người chưa đến, kiếm đã đến trước, kiếm tiền đồng chớp mắt kéo dài ra, mang theo tiếng rít chém mạnh xuống trán của thứ kia.
Thấy tình cảnh này, tai họa dùng hai tay dài hơn thân thể gấp mấy lần một trái một phải đâm về phía hai bên của Lý Hỏa Vượng, định lấy lùi làm tiếng.
Nhưng tay phải cầm kiếm của Lý Hỏa Vượng vung lên kéo về, đồng tiền trên không trung xoay và cắt, đao quang kiếm ảnh vụt qua không trung, cùng với tiếng hét chói tai, hai cánh tay bị chặt thành ba khúc.
Tai họa bị mất hai tay, cái đầu to nhanh chóng biến nhỏ rụt vào trong, khi quần áo của mọi người đều rơi xuống đất, một bóng đen nhanh chóng chui ra từ đống quần áo chạy vào bóng tối.
Lý Hỏa Vượng liếc qua khúc chi cụt kỳ lạ như ống tre, vì tránh cho điệu hổ ly sơn nên hắn không đuổi theo, vung kiếm hất đi vết máu đen, xoay người chuẩn bị trở lại đại viện Bạch gia.
Nhưng Lý Hỏa Vượng mới đi hai bước, phía cuối đường đen ngòm, cửa sổ giấy của một căn nhà bỗng sáng lên.
Màu xanh u ám xuyên qua cửa sổ gỗ chiếu ra, nguồn sáng lúc tối lúc sáng như có cái gì đi qua đi lại, nhưng chắc chắn thứ đó không phải con người, vì người của Ngưu Tâm Thôn đều ở trong đại viện Bạch gia.
Mới bắt đầu chỉ là một nhà, nhưng dần xuất hiện hai nhà, ba nhà, tùy theo những cánh cửa sổ sáng lên, toàn bộ Ngưu Tâm Thôn âm u giống như địa phủ Phong Đô.
Lý Hỏa Vượng nhìn những cánh cửa sổ sáng lên, sắc mặt bắt đầu trở nên có chút khó coi, một tai họa không đáng giá nhắc tới, nhưng nếu số nhiều thì có chút phiền phức.
Hơn nữa càng quan trọng là, hắn giờ phút này cũng không cách nào xác định, loại cục diện này có khi nào là mở đầu cho tình huống càng tồi tệ hơn không.
“Liều!”
Lý Hỏa Vượng đóng lại cửa đại viện Bạch gia, lấy một tấm giấy vàng ra, dùng máu của mình nhanh chóng vẽ một tấm bùa trừ tà chấn sát dán lên then cài gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận