Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 677: Ngưu Tâm Thôn (2)

Lý Tuế ngoan ngoãn trả lời:
“Ta biết rồi phụ thân.”
Tùy theo xúc tu của nó không ngừng vặn vẹo theo Lý Hỏa Vượng đi hướng đầu thôn, bên dưới áo tơi để lại một hàng chất nhầy nhàn nhạt.
Hai người dắt một con ngựa, mang theo một con chó, cách ăn mặc như vậy rất hiển nhiên không phải người bán hàng rong đi trong thôn, lập tức dẫn tới người trong ruộng chú ý.
"Lý sư huynh! Lý sư huynh trở về!”
Dương Tiểu Hài đã cao hơn một cái đầu cực kỳ kích động chạy ra khỏi đồng ruộng, một người phụ nữ mặt tròn tò mò theo sau lưng.
Gặp người quen đã lâu không thấy, Màn Thầu lập tức lắc đuôi chạy tới, nhào lên người Dương Tiểu Hài.
Dương Tiểu Hài ôm Màn Thầu, vội vã hỏi Lý Hỏa Vượng dắt ngựa:
"Lý sư huynh trong khoảng thời gian này đã đi đâu? Chúng ta đều rất nhớ sư huynh, khỏe chứ?”
Trong khi Dương Tiểu Hài hỏi thăm thì người xung quanh Lý Hỏa Vượng càng tụ tập càng đông, khi hắn trở lại cửa đại viện Bạch gia thì người cả thôn đều kéo tới hết.
Cao Trí Kiên có vẻ lớn hơn trước một cái đầu, đứng ở trong đám người có một loại cảm giác hạc trong bầy gà, hắn ta lắp bắp dường như muốn nói cái gì, nhưng mà lại bị Cẩu Oa giành trước.
"Lý sư huynh mau nhìn này, đây là vợ của ta! Lại nhìn bụng của nàng đi, sắp đẻ rồi! Ta sắp làm phụ thân! Ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười vui sướng của Cẩu Oa không kéo dài lâu đã bị Xuân Tiểu Mãn đẩy lảo đảo:
“Lý sư huynh rốt cuộc trở về, trong khoảng thời gian này Miểu Miểu thường nhắc tới huynh, lo lắng cho huynh.”
Triệu Ngũ chống gậy gỗ, hưng phấn nói: "Lý sư huynh, lúc sư huynh đi vắng ta đều giữ kín tiền của Ngưu Tâm Thôn, chẳng những không có miệng ăn núi lở, chúng ta còn thu nhập thêm rất nhiều!”
Mọi người đều vui vẻ nói các việc, còn những lời Lý Hỏa Vượng nói trước khi đi thì bọn họ đã quên sạch.
Lý Hỏa Vượng bị đám người bao vây, trong lòng thả lỏng, sợi dây không còn căng ra.
“Có lẽ đây là cảm giác về ngôi nhà.” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm.
"Ha ha ha! Ha ha ha! Tiểu Đạo Gia rốt cuộc về rồi, nào nào, đi xa nhà một chuyến, bước qua chậu thang đuổi xui.” Lữ Trạng Nguyên cười tủm tỉm bưng một chậu than đặt ở cửa.
Lữ Trạng Nguyên đương nhiên rất vui, có chủ nhân trấn ở đây làm lòng ông an tâm nhiều, hơn nữa còn là ông chủ của ông, thế thì ông ở lại trong thôn cũng danh chính ngôn thuận nhiều.
Lý Hỏa Vượng bước qua thau đi vào đại viện Bạch gia, trông thấy Bạch Linh Miểu dựa nghiêng vào khung cửa sỗ gỗ trên tầng hai, mỉm cười nhìn hắn, như thể ngay lúc đó nổi giận đùng đùng rời đi hắn là người khác chứ không phải cô.
“Về rồi? Tiểu Hài, đi trong chuồng kéo một con dê, một con heo ra giết, tối nay ăn tiệc đứng.”
"Được rồi!" Dương Tiểu Hài hưng phấn đồng ý, buông xuống Màn Thầu ôm trong tay, lao đi nhà bếp.
Lữ Trạng Nguyên rất có ánh mắt kêu người khác lục tục đi hỗ trợ, hoặc giết heo, hoặc xem giết heo, đại viện Bạch gia siêu to trong một chốc yên lặng rất nhiều.
"Vị này là hồng nhan tri kỷ của Lý huynh? Chúng ta có nên tránh mặt chút không?” Gia Cát Uyên nhìn Lý Hỏa Vượng lên lầu, rất hiểu chuyện đề nghị.
"Né tránh cái gì! Ngươi mới tới, căn bản không biết giữa bọn họ phát sinh cái gì, kế tiếp mới thú vị, ta đang chờ lần này." Hồng Trung hưng phấn định theo sau, nhưng mà lại bị Gia Cát Uyên ngăn cản.
“Vị Tọa Vong Đạo huynh đài này, thôi bỏ đi, đây không phải chuyện quân tử nên làm.” Gia Cát Uyên ngăn lại.
"Ta vốn không phải quân tử, ta là Tọa Vong Đạo, ta là lừa đảo.”
Nhưng mà vô luận Hồng Trung nói cỡ nào thì Gia Cát Uyên quyết không cho hắn ta tới gần.
Khi Lý Hỏa Vượng dọc theo thang lầu lên tầng hai, Bạch Linh Miểu đoan trang đi tới, giống người vợ tháo xuống binh khí và bao dụng cụ tra tấn nặng trĩu mà hắn mang trên người.
Bạch Linh Miểu đang định nói gì thì có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm tên lùn sau lưng Lý Hỏa Vượng, thầm nghĩ:
“Người này là ai? Sao đi theo vào phòng ngủ? Không có chút mắt nhìn.”
“Nó là Lý Tuế. Lý Tuế, kêu nương."
"Nương."
"Nương?"
Bạch Linh Miểu có một bụng lời muốn nói đều bị xưng hô của Lý Tuế đánh gãy, vẻ mặt khiếp sợ ngửa đầu nhìn người kỳ lạ mặc áo tơi.
“Huynh nói rõ cho ta? Đứa con lớn như vậy, huynh lấy từ đâu? Có phải là tiểu tiện nhân Dương Na sinh cho huynh không?”
Thấy phản ứng của Bạch Linh Miểu lớn như vậy, Lý Hỏa Vượng tỏ ra có chút câm nín:
“Muội nói vớ vẩn cái gì, đã nói với muội rồi, nó là Hắc Thái Tuế ở trong thân thể mà ta dùng để áp chế ảo giác, nhưng hiện tại không cần nó áp chế ảo giác, cho nên đã rời khỏi người của ta.”
Lý Hỏa Vượng nói rồi cầm lấy mũ của Lý Tuế, lộ ra một bụi xúc tu màu đen nhớp nháp.
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu lập tức chú ý tới tin mấu chốt nhất, trên mặt lộ ra mừng như điên:
“Ồ? Nói vậy là về sau huynh không cần rơi vào ảo giác nữa?"
"Không, còn cần đi nữa, bên kia chưa giải quyết xong, nhưng hiện tại miễn cưỡng có thể bị ta khống chế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận