Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1272: Mặc Gia

"Tiên nhân nói chí phải, hạ quan nhất định sẽ dốc hết sức, tìm ra đường sống cho bách tính Đại Tề."
“Sư phụ từng dạy hạ quan, thời xưa kẻ muốn làm sáng cái đức sáng của mình trong thiên hạ, thì trước hết phải trị được nước mình. Muốn trị được nước mình, thì trước hết phải chỉnh đốn được nhà mình. Muốn tu sửa..."
"Câm miệng."
"Vâng."
Đúng lúc này, đột nhiên phía trước xảy ra tranh cãi, một ông lão kích động kéo một chàng trai: "Đồ ranh con nhà ngươi, thứ ngươi bán hoàn toàn không phải đất quan âm! Hoàn toàn không lấp được dạ dày!"
"Ông ngậm máu phun người! Bản thân đã ăn hết đất quan âm mà tôi bán! Cái đồ già không nên nết, ông đừng lừa tôi!"
Một vòng người đã nhanh chóng vây quanh hai người họ, trận cãi vã cũng khiến hai vị Binh Gia cầm dao phạt đến phân xử.
Nhìn thấy trận xung đột nhỏ này, Lý Hỏa Vượng vừa định rời đi thì đột ngột dừng lại, hắn nhìn thấy một người đang đứng đó xem náo nhiệt.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn qua, người đó cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra thân phận của người này, hắn ta chính là Cự tử Tề Mặc.
Cự tử Mặc Gia, từ trước đến nay, Lý Hỏa Vượng chưa từng gặp qua hắn ta, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người này thì đã chắc chắn về thân phận của hắn ta, chỉ vì có một con chim đen đang ngồi xổm trên vai người này.
Con chim đó vô cùng linh hoạt, nhưng Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được con chim này có gì đó không ổn, rõ ràng con chim rất bình thường, nhưng lại cảm thấy có một cảm giác kỳ quặc không sao nói rõ.
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng chuyển từ chim sang người, đó là một người đàn ông mặc áo khoác bông hình hoa, hoàn toàn là cách ăn mặc của một người phụ nữ bình thường, trông có vẻ vô cùng kín đáo, điều kỳ lạ hơn là trên đầu hắn ta lại đội một cái đầu búp bê bằng gốm cười tươi.
Rõ ràng người này ăn mặc quái dị như vậy, nhưng những người xung quanh lại không có bất kỳ phản ứng gì, điểu quan trọng hơn là tên này lại có ba cái bóng trên mặt đất.
Và ngay lúc này, Lương Vũ Hiên ở bên cạnh nhỏ giọng nói vào tai Lý Hỏa Vượng: “Tiên nhân, chính là hắn.”
Khi Lý Hỏa Vượng đi tới, người không phải nam cũng không phải nữ đó cũng đi tới.
Lần này hắn được nhìn kỹ hơn, trên người người phụ nữ này không hề có thập tình bát khổ, trông nàng ta như thể hoàn toàn không phải con người.
"Ngươi là Cự tử Tề Mặc?" Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi hắn ta.
"Tề Mặc là cái gì? Mặc Gia tự thành nhất mạch, từ trước đến nay chỉ có một mình Mặc Gia." Đầu con búp bê bằng sứ trên đầu người phụ nữ đó lắc lư.
Dường như ở Đại Tề, vì không có Đại Lương, nên nơi đây không có sự phân biệt giữa Tề Mặc và Lương Mặc.
Ngay sau đó, nàng ta hành lễ kính cẩn với Lý Hỏa Vượng: "Cự tử Mặc Gia, Mạnh Thắng bái kiến Lý chân nhân."
Lý Hỏa Vượng không hề né tránh, nhận sự hành lễ của đối phương: "Nghe nói người của các ngươi đặc biệt tới đây giúp ta?"
“Đúng vậy, khi Đại Tề khó khăn, trời sập xuống, quy tắc của Mặc Gia, người Mặc Gia nhất định phải ra tay cứu thế.”
Nhìn người trước mắt, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lát thì lại mở miệng hỏi: "Các ngươi có bao nhiêu người?"
“Thưa Tiên nhân, ba trăm bốn mươi hai hộ.”
"Hơn ba trăm hộ, mỗi hộ ít nhất có ba người, cũng có nghĩa Mặc Gia có hơn một nghìn người." Lý Hỏa Vượng thầm nói trong lòng.
“Vậy Mặc Gia các ngươi có sở trường gì?”
"Cơ quan, yếm thắng." Nói xong, Mạnh Thắng lấy chiếc mũ nồi búp bê bằng gốm trên đầu mình xuống, bên dưới lộ ra một cái đầu gỗ chạm rỗng được kết cấu lỗ mộng mà thành, quả nhiên tên này không phải con người.
"Sao thế? Ngươi đến đây giúp đỡ mà ngay cả gặp mặt cũng không định gặp sao? Thấy đối phương cầm theo thứ như vậy đến gặp mình, Lý Hỏa Vượng lập tức lộ ra vẻ bất mãn trên mặt.
Hắn vừa dứt lời, một người lùn rút xương nhảy ra từ trong cái mũ nồi búp bê bằng gốm đã được lấy xuống.
"Cự tử Mặc Gia Mạnh Thắng bái kiến Lý chân nhân." Hắn ta liếc xéo mắt, cố sức cung tay làm lễ với Lý Hỏa Vượng.
"Nếu đã muốn giúp ta, vậy thì để người của các ngươi tới trước đi, chỉ dựa vào một mình ngươi cũng không giúp được việc gì cho Đại Tề."
"Vâng! Thuộc hạ sẽ gọi bọn họ đến đây!" Mạnh Thắng cũng không dây dưa, lập tức nhảy lên đầu người phụ nữ đó, ra sức đá một cái, cái đầu gỗ đó lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.
Thấy Mạnh Thắng biến mất trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày, mở miệng nói: "Bọn họ là tà tu, ý ông là công pháp tu luyện của bọn họ tà ác sao? Chỉ nhìn như vậy thì thật sự không thể nhìn ra."
Nếu chỉ vừa tiếp xúc như thế, cảm giác người lùn này còn kém xa cả Tọa Vong Đạo.
Lương Vũ Hiên giải thích với Lý Hỏa Vượng: “Không phải, ngoài việc sử dụng một số tà túy cùng với thiên linh địa bảo ra, đệ tử Mặc Gia tu hành không cần phải làm điều ác hay sát sinh.”
"Vậy sao bọn họ lại tà ác?" Giờ thì Lý Hỏa Vượng hơi khó hiểu, nếu coi là tà, vậy Chính Đức Tự thì coi là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận