Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 607: Cứu binh (1)

"Triệu Gia, đừng vội! Trước hết ngươi phải nói cho ta biết đây rốt cuộc là tai họa gì chứ! Tai họa này có lợi hại không? Nó? Nó là đực hay cái?”
Không đợi Lữ Tú Tài nhận được đáp án, cửa lớn vốn khoá lại đã được mở ra, hắn ta liền trực tiếp bị đẩy vào.
Giây sau, rầm một tiếng, cửa đóng lại.
"Đừng đóng cửa! Các người làm cái gì vậy! Ta lại không chạy! Mở cửa nhanh!" Lữ Tú Tài lo lắng không ngừng lấy tay đập cửa gỗ nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Cạch cạch cạch cạch cạch!
Một chuỗi âm thanh rung rung quái dị khiến toàn thân Lữ Tú Tài nổi cả da gà.
Hắn ta run rẩy xoay người lại, hốt hoảng nhìn vào trong bóng tối, giơ năm đồng tiền trong tay lên.
Bên trong căn phòng mờ mờ hình như có thứ gì đó đang cử động, nhưng hắn ta lại không thấy rõ lắm.
Đến thì cũng đã đến rồi, lúc này có nói gì cũng vô dụng, Lữ Tú Tài lấy hết dũng khí, lớn tiếng uy hiếp thứ ở bên trong bóng tối: "Tiều tai họa xấu xa như ngươi đừng có mà không biết tốt xấu! Sư phụ ta chính là Lý Hỏa Vượng! Nếu ngươi dám đụng đến ta, hắn sẽ không tha cho ngươi!"
Lữ Tú Tài vừa uy hiếp thứ ở trong phòng vừa đi tới đi lui trong phòng, sau khi thấy không có bất cứ điều gì bất thường, hắn ta mới hơi trấn định lại một chút.
"A, cái này có gì mà sợ, có gì mà sợ." Lữ Tú Tài cắn chặt răng, giơ đồng tiền lên đi vào trong phòng.
Lần mò một hồi, Lữ Tú Tài phát hiện nơi này hẳn là phòng ngủ, về phần đứa con trai duy nhất của Triệu Gia thì hắn ta tìm nửa ngày rồi vẫn không thấy.
"Thế này không ổn, quá tối, phải đi đốt ngọn đèn lên mới được." Lữ Tú Tài tìm tòi đến gần cạnh bàn, bên cạnh ngọn đèn vừa lúc có đặt một con dao đánh lửa.
Lữ Tú Tài không ngừng ma sát hai bên dao đánh lửa, tia lửa không ngừng loé lên, một tia lửa bắn vào sợi bấc thấm đầy dầu bên trong ngọn đèn, ngọn đèn hơi sáng lên.
Đúng lúc này, Lữ Tú Tài vừa vặn nhìn thấy một gương mặt cực kỳ nhỏ dài, trắng bệch cách một ánh lửa đang bốn mắt nhìn nhau với mình.
"A a a a!"
Bên ngoài phòng, Triệu Thiên Hổ nghe được tiếng kêu cực kỳ thê thảm của Lữ Tú Tài, lập tức uể oải nói với Quỳ Tam Kim: "Ài, lại một tên không làm được việc."
Quỳ Tam Kim còn chưa lên tiếng, một tên mập mạp đen thui bên cạnh mở miệng:
"Quỳ Gia, ta có một huynh đệ, nghe nói có quan hệ với Giam Thiên Tư, hay là ... ".
Bốp!
Triệu Thiên Hổ đập một cái lên đầu hắn ta”.
"Bà nội nó, ngươi không biết chúng ta làm ăn bằng cái gì sao? Chúng ta làm nghề đào mộ! Còn dám tìm Giam Thiên Tư? Chọc vào Giam Thiên Tư, sau đó để bọn họ làm thịt chúng ta sao?"
Tên mập mạp da đen che miệng ủy khuất lui vào trong đám người: "Bọn họ cũng không phải bộ khoái, đám thổ phu tử như chúng ta cũng không thuộc quyền quản lý của bọn họ ..."
Hai mắt Triệu Thiên Hổ híp lại: "Nếu thực sự không được, chúng ta bỏ vàng mã này vậy, đã mời nhiều người như vậy cũng coi như chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cho Lão Tứ rồi."
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức trở nên sốt ruột: "Triệu Gia, không thể bỏ! Thứ kia có thể biến Lão Tứ thành bộ dáng này, chắc chắn ta là bảo bối tốt của cao nhân!"
"Đúng rồi! Dù chúng ta không dám dùng, nhưng tùy tiện tìm người bán lại cũng có giá trị liên thành!"
"Ài! Triệu Gia! Ta còn nghe nói, trong tay những cao nhân kia có tiên đan giúp trường sinh bất lão! Chúng ta cứ lấy tấm tà da này để đổi!"
"Phí lời gì! Ngậm miệng lại!" Triệu Thiên Hổ vừa mở miệng, những người khác lập tức yên tĩnh lại.
"Có năng lực thì các ngươi lấy tấm tà da cổ quái kia xuống từ trên người Lão Tứ đi! Ai lấy xuống được, ta cho luôn người đó! Nhưng các ngươi dám sao?"
"Chẳng lẽ ta không biết đó là bảo bối tốt? Nhưng thứ này lấy ra sẽ có thể giết người đó! Lão Tứ và Lão Lục đều đã ngã xuống, các ngươi có mấy cái mạng để đổi?"
"Cứ quyết định vậy đi! Đóng kín toàn bộ cửa chính và cửa sổ, hừng đông chúng ta liền đi, tránh bị quan sai để mắt tới."
Lời này vừa dứt, những người khác cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa, nhao nhao chuẩn bị làm việc theo sự phân phó của hắn ta.
"A a a a!"
Tiếng kêu thảm thiết của Lữ Tú Tài lại lần nữa vang lên từ trong nhà.
"Ồ?" Trên mặt Triệu Thiên Hổ lập tức lộ ra vẻ vui mừng: "Thế mà còn chưa chết, xem ra lần này có hy vọng rồi, không cần phải vội, chờ một chút rồi tính tiếp!"
"A a a a!"
Lữ Tú Tài cầm lấy đồng tiền, vừa điên cuồng gào to vừa chạy quanh căn phòng ngủ này, sau lưng hắn ta là một cái cổ dài nhỏ, bên trên là một cái đầu tóc tai bù xù tựa như một con rắn dài vặn vẹo đuổi theo.
Bên cạnh là xác chết với tứ chi uốn éo thành gút, khiến cho Lữ Tú Tài dốc hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ để bỏ chạy, sợ mình cũng rơi vào cảnh ngộ giống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận