Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1332: Lừa đảo (1)

Lý Hỏa Vượng nghe vậy quay người tới gần họ, lấm la lấm lét nhìn bốn phía rồi mở miệng nói: "Ài, các ngươi cũng nghe nói rồi hả? Ta có nghe đồn, cũng biết một số chuyện mà các ngươi không biết.”
Nghe vậy, hai người đang trò chuyện lập tức tiến lại gần vì tò mò: “Cái gì? Có điều gì mà chúng ta không biết à?"
Lý Hỏa Vượng lại hoảng sợ nhìn quanh, lại hạ giọng nói: “Ta chỉ nói cho hai người biết, đừng nói cho người khác biết. Nghe nói không chỉ Đại Tề gặp nhiều tai họa như vậy đều là do vị Bồ Tát kia gây ra, bao gồm trời đất thành như thế này cũng do Bồ Tát làm!”
“Ui!” Hai người đột nhiên hít một hơi, mở to mắt: “Thật sự?"
"Ta nói cho ngươi biết, hắn làm như vậy là vì chọn người! Nếu hắn chọn ai, sẽ mang người đó lên Thiên Đình làm Thần Tiên, những người khác thì hắn mặc kệ.”
"Thật sao?" Không biết từ lúc nào đã có năm, sáu người vây quanh Lý Hỏa Vượng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong lúc họ đang thảo luận, Lý Hỏa Vượng đã lặng lẽ rút lui, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Với hành động của Lý Hỏa Vượng, những tin đồn không rõ nguồn gốc này dần tăng thêm chi tiết.
Mới bắt đầu chỉ là bổ sung, nhưng dần dần lời đồn bị sao chép xa rời khỏi ý ban đầu, cuối cùng đến mức phi lý.
"Này, các ngươi đã nghe chưa? Ta nghe nói vị Bồ Tát này là Đan Hi hóa thân, hắn hít vào thì trời sẽ thay đổi, hắn thở ra thì đất sẽ sụp đổ!"
"Ngươi sai rồi, ta nghe nói Bồ Tát chính là Ngọc Hoàng Đại Đế. Bởi vì thiên nhân ngũ kiếp nên xuống dưới độ kiếp, chờ độ kiếp xong sẽ trở về."
“Sao lời đồn càng lúc càng phi lý vậy? Các ngươi nói có thật không?”
Lý Hỏa Vượng nghe phiên bản tin đồn cuối cùng, trái tim dần bình tĩnh lại, chiêu này của Thiên Trần Quốc đã vô dụng.
Đối phó lời đồn, vô luận giải thích hay bỏ mặc đều không phải phương thức ứng đối chính xác, trừ tạo ra một tin đồn lớn hơn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, một biện pháp khác là dùng một ít thủ đoạn xuyên tạc ý tứ ban đầu.
Vô luận xuyên tạc bao nhiêu lần, kẻ tin vào lời đồn xưa nay xem lời đồn là một tổng thể, sẽ không suy nghĩ rằng lời đồn đã sai ý nghĩa ban đầu.
Khi lời đồn trở nên càng lúc càng vớ vẩn thì nó không phải lời đồn, mà biến thành lời nói dối vớ vẩn, đã không có giá trị lợi dụng.
Lý Hỏa Vượng không tin trong địa bàn của mình có thể bị lời đồn của người khác phá hủy.
Hắn chống mắt chờ xem bên kia muốn làm gì tiếp theo.
Nếu đối phương còn muốn sử dụng những thủ đoạn của Tọa Vong Đạo thì Lý Hỏa Vượng sẵn sàng chơi tới cùng, vừa lúc hắn có đông đúc Phi Cang chưa biết dùng vào đầu.
Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa nhanh, đối phương chơi chiêu tiếp theo lại lần nữa ra ngoài Lý Hỏa Vượng dự đoán.
Trong đại điện trống trải, một vị thư sinh đứng ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, cúi đầu lạy dài:
“Minh Luân Đường Lưu Nhất Phương kính chào tiên sư. Hôm qua người Thiên Trần Quốc đã âm thầm tiếp xúc với thuộc hạ, bọn họ nói Thiên Trần Quốc và Đại Tề không có xung đột.”
"Chỉ cần người Đại Tề ở một bên xem kịch, bất kể tiên sư đưa tới bao nhiêu đồ ăn, Thiên Trần Quốc cũng sẽ cho nhiều gấp ba lần."
Ly gián, hơn nữa còn là dương mưu ngang nhiên.
Trước đây Cao Trí Kiên muốn Đại Tề trở thành tay đấm, nhưng nếu Đại Tề thành tay sai của Thiên Trần Quốc thì rắc rối.
"Chỉ là ly gián một mình ngươi sao?" Giọng nói của Lý Hỏa Vượng rất lạnh lùng.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ngồi trên ngai đá nói chuyện, Lưu Nhất Phương vội giải thích:
“Chắc là vậy, nếu đồng liêu khác biết hẳn là cũng sẽ báo cáo."
"Không, nếu Thiên Trần Quốc đã chơi chiêu ly gián thì chắc chắn không chỉ có mình ngươi, chẳng qua chỉ có ngươi nói cho ta biết, người khác hoặc lo do dự hoặc đã bị Thiên Trần Quốc thành công ly gián!”
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nổi giận một tay đập mạnh xuống, ngai đá bị đập vỡ ra.
"Còn có tại hạ!"
Tùy theo Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, nhìn thấy Mặc Gia Cự Tử đi hướng mình:
"Tiên sư yên tâm, tổ tông để lại lời răn, Mặc Gia tuyệt không nuốt lời!"
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng lạnh lùng, không vui không buồn, khiến người khác đứng trong đại điện cảm giác áp lực rất lớn.
Thiền Độ ở một bên châm chước một lát sau, mở miệng nói: "Lý thí chủ, chưa chắc như ngươi suy nghĩ, chưa chắc Thiên Trần Quốc ly gián mỗi người, khẳng định có rất nhiều người không hề hay biết, ít nhất Chính Đức Tự không có ai tiếp xúc với Thiên Trần Quốc.”
"Không sao, ta không tức giận."
Lý Hỏa Vượng trầm ngâm hồi lâu, sau đó lại nói: "Ta đang suy nghĩ lần này nên dùng cách gì hóa giải thủ đoạn của họ.”
“Hai ngươi, nếu có người liên lạc lại với các ngươi, các ngươi hãy đồng ý yêu cầu của bọn họ, đồng ý kế ly gián của Thiên Trần Quốc.”
“Cái gì?!” Mọi người có mặt đều cho rằng mình nghe nhầm.
“Hai ngươi hãy lẻn vào đó, nói chuyện với nhóm người Thiên Trần, muốn mượn đường kiểu gì cũng thương lượng được, nhưng phải đưa ra một yêu cầu là kêu bọn họ vận chuyển đồ ăn tới đây trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận