Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 837: Hư Tự Bối (1)

Đột nhiên, một móng vuốt khổng lồ lớn hơn cả con người nhanh chóng lao ra từ phía bên trái, chụp về phía người Lý Hỏa Vượng.
“Soạt!” Khi Lý Hỏa Vượng dùng sức chém đứt móng vuốt khổng lồ, trong bóng tối lập tức vang lên một tiếng kêu kỳ quái, nhanh chóng thu móng vuốt bị chém đứt về.
Lý Hỏa Vượng không hề thả lỏng cảnh giác, hắn có thể cảm nhận được trong bóng tối vẫn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Rõ ràng, với sự xuất hiện của thiên tai, Đại Tề đã hoàn toàn biến thành một thế giới của tà túy, sở dĩ bọn chúng không ra tay chỉ là vì tạm thời bị Lý Hỏa Vượng làm cho khiếp sợ mà thôi.
"Nhĩ tiền bối, Đại Tề này có chuyện gì vậy? Có vần về Đại Lương trước đợi thiên tai qua đi không?”
Lý Hỏa Vượng nắm lấy Tích Cốt Kiếm, vững vàng đứng ở đó, sau khi dừng lại một hồi lâu mới mở miệng nói: “Không cần, không ngăn cản nổi việc ta tìm Thượng Cực Quán Khẩu, những yêu ma quỷ quái này không đáng nhắc đến, thiên tai này còn không biết kéo dài bao lâu, ta không đợi được nó kết thúc.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng nắm lấy kiếm, bắt đầu chạy điên cuồng trong thế giới đen tối này, bất kỳ tà túy không có mắt nào cũng đều không chặn được một kiếm của hắn.
Có điều, một nơi nguy hiểm như vậy thực sự không thích hợp để nghỉ ngơi, may mà lúc ăn uống hoặc nghỉ ngơi, Lý Hỏa Vượng đều có thể trở về Đại Lương để làm việc đó.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi qua mà thiên tai vẫn chưa biến mất, Lý Hỏa Vượng hiểu rằng thiên tai lần này ở Đại Tề e rằng không giống với Đại Lương, hơn nữa dần dần khi thời gian trôi qua, những tà túy xuất hiện trong lãnh thổ Đại Tề cũng không còn là những con tôm con tép nữa.
“Chết đi!” Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, cầm Tử Tuệ Kiếm, ra sức chém về phía trước.
Cảm nhận được sự trơn nhẵn kia, Lý Hỏa Vượng thọc tay trái vào cơ thể của thứ đó, không chút do dự chặt đứt bàn tay trái của mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay bị cắt đứt rời khỏi cơ thể của Lý Hỏa Vượng, những chiếc gai xương chui ra từ cánh tay và điên cuồng khoan vào trong đó.
Nghe thấy âm thanh nặng nề rơi xuống đất trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không biết mình đã chém thứ gì, khoảng thời gian này khiến hắn hiểu rằng có một số tà túy không thể nhìn, nếu nhìn rồi sẽ gây ra những cảm giác bất thường trong cơ thể mình, dưới thiên tai này, mọi thứ trở nên càng lúc càng kỳ lạ.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng cảm nhận được Lý Tuế đã dùng xúc tu nhặt bàn tay bị cắt đứt của mình về, vẻ mặt hắn đông cứng lại, vội vàng nằm rạp trên mặt đất, áp tai xuống đất.
"Thịch thịch thịch...” Tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn không ngừng xuyên qua bùn đất truyền vào tai Lý Hỏa Vượng, số lượng dày đặc kia khiến cho vẻ mặt của hắn càng lúc càng nghiêm nghị.
Hắn tới Đại Tề đã được một khoảng thời gian nhưng chưa từng cảm nhận được động tĩnh lớn như vậy, thứ này e rằng không dễ chọc vào.
“Bất luận đây là động tĩnh gì, ta nhất định phải đi vòng qua nó trước!” Lý Hỏa Vượng đang nhắm mắt, nghĩ tới đây, không chút do dự đứng lên, xông về phía ngược lại.
Những chiếc xúc tu của Lý Tuế chui ra khỏi cơ thể hắn, giống như cây gậy mù, nhanh chóng thăm dò xung quanh.
"Đạo sĩ, có thể mở mắt ra rồi, xung quanh không có thứ gì bẩn cả.”
Nghe thấy lời nói của hòa thượng, Lý Hỏa Vượng khẽ mở một mắt ra, phát hiện vậy mà mình đã đi vào một bãi tha ma bằng cách nào đó.
Dưới thiên tai, toàn bộ bãi tha ma trông không bằng phẳng cho lắm, ở phía xa có một số thứ bò dậy, đang đung đưa vô định.
Lý Hỏa Vượng không quan tâm nổi đến hoàn cảnh đáng sợ này, lập tức lại nằm bò xuống đất, cẩn thận lắng nghe.
Sau khi cảm nhận được âm thanh kia đã cách xa đến mức không nghe thấy nữa, Lý Hỏa Vượng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mình cũng không cố ý đến Đại Tề để giết tà túy, hiện tại Đại Tề ngày càng nguy hiểm rồi, mình nên mau chóng tìm được Thượng Cực Quán Khẩu càng sớm càng tốt và rời khỏi đây.
Lý Hỏa Vượng xốc lại tinh thần, chạy nhanh về hướng Gia Cát Uyên vừa chỉ, thầm nói trong lòng: "Gia Cát huynh, còn cách Thượng Cực Quán Khẩu bao xa? Sợ rằng thời gian của chúng ta không nhiều.”
Tuy nhiên, sau khi hỏi câu hỏi này, Lý Hỏa Vượng phát hiện Gia Cát Uyên lại không có chút phản ứng, sau khi hỏi ba bốn lần liên tiếp, Gia Cát Uyên một tay để sau lưng, lặng lẽ nhìn bãi tha ma xung quanh mới phản ứng lại.
“Không xa nữa, sắp rồi.” Gia Cát Uyên thấp giọng nói xong, tiếp tục yên lặng nhìn những thi thể ngổn ngang xung quanh.
Giờ khắc này, Lý Hỏa Vượng tựa hồ có thể hiểu Gia Cát Uyên đang suy nghĩ cái gì.
Hắn trước đây thân là người thuyết thư, lúc nào cũng muốn để người khác biết về Đại Tề, Đại Tề chính là thế giới của hắn ta. Nhưng hiện tại, Đại Tề lại biến thành như vậy, e rằng trong lòng hắn ta lúc này nhất định không dễ chịu chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận