Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1518: Họa

"Không, không được! Không nên như thế này! Ta muốn giết nó! Ta muốn hồi tưởng về trước kia! Ta muốn mọi thứ lúc trước đều trở lại như cũ!” Lý Hỏa Vượng đầu rơi máu chảy giãy giụa đứng lên, kéo thân thể bị thương đi hướng phế tích miếu.
“Tiểu Lý! Cậu bị thương quá nặng! Nhanh chóng nằm xuống! Đừng động đậy!" Dịch Đông Lai ướt đẫm toàn thân chắn ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, lớn tiếng khuyên nhủ.
"Biến đi! Anh không biết ta đã trải qua chuyện gì đâu!" Lý Hỏa Vượng nổi gân xanh trên trán, hét lớn, đưa tay đẩy anh ta ra.
Nhưng Dịch Đông Lai giành trước đẩy Lý Hỏa Vượng ngã vào ngực của Dương Na đứng ở phía sau:
“Không! Tôi biết!"
Không biết có phải vì trời mưa hay không, lúc này trong mắt Dịch Đông Lai đã đỏ ngầu: “Tôi từng là bác sĩ điều trị cho cậu! Tôi biết tất cả những gì cậu đã trải qua! Kể cả suy nghĩ trong đầu của cậu ngay lúc này! Tôi biết hết!”
"Đừng quên tôi là học y! Tôi biết nhiều hơn cậu! Hãy ở yên đó, giao nơi này cho tôi!”
Dịch Đông vừa nói vừa quay người trong cơn mưa lớn đi tới tàn tích của ngôi miếu, anh ta cúi người nhặt một miếng ngói vỡ lên, không đợi Lý Hỏa Vượng phản ứng, trực tiếp nhấc chân đi hướng về miếu đổ.
Ngôi miếu vừa sập, bên trong lộn xộn, gạch vỡ ngói vụn, khúc gỗ rạn vỡ chất lên nhau, đi trong chỗ này dễ bị thương.
Nhưng Dịch Đông Lai không quan tâm, anh ta vươn tay đẩy đống ngói vụn sang một bên, lộ ra gạch đá xanh gồ ghề ở bên dưới, dọn một khoảng trống lớn.
Bởi vì những hành động này, cánh tay của Dịch Đông Lai cũng bị mảnh vụn làm trầy xước, tuy nhiên, anh ta không quan tâm chút nào, anh ta giơ mảnh ngói vỡ trong tay lên và bắt đầu cào mạnh vào những viên gạch đá gồ ghề.
Khi góc cạnh mái ngói ma sát với gạch đá xanh phát ra âm thanh ma sát chói tai, các đường nét gắn với nhau, có thứ gì đó được anh ta vẽ ra.
Lý Hỏa Vượng mình đầy vết thương được Dương Na dìu đi tới bên cạnh Dịch Đông Lai, đúng lúc này, một tia sét xẹt qua bầu trời, trong phút chốc thiên địa giống như ban ngày.
Nương ánh sáng màu bạc trắng vụt qua ngắn ngủi, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng nhìn rõ thứ Dịch Đông Lai đang vẽ, đó là một hình người cực kỳ nguệch ngoạc, nhưng đường nét đặc biệt khiến Lý Hỏa Vượng nhìn ra Dịch Đông Lai đang vẽ ai.
Đó là một người phụ nữ nửa người bên trái đầy hình xăm, khi thấy đầu lưỡi phân nhánh và môi xỏ đinh thì Lý Hỏa Vượng đoán chắc được Dịch Đông Lai đang vẽ ai.
Hình chiếu của Ba Hủy, Ba Nam Húc.
Chỉ là Ba Nam Húc lúc này trông rất kỳ quái, không biết có phải là do kỹ năng hội họa của Dịch Đông Lai quá kém hay sao, thân thể của cô ta rất hẹp dài, cảm giác vặn vẹo không giống con người.
Ba Nam Húc mà Dịch Đông Lai vẽ dường như chui ra từ thứ mơ hồ vặn vẹo, cái miệng há to như miệng rắn định nuốt hết gạch ngói vụn ở bên cạnh.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, khi Dịch Đông Lai tiếp tục vẽ, những Tư Mệnh khác đi theo Triệu Sương Điểm cũng bị một loại phương thức kỳ quái nào đó vẽ ra trên đất trống.
Tuy trông bọn họ rất sơ sài nhưng chỉ vài nét bút rồi lại sống động như thật.
“Anh đang làm gì vậy?” Lý Hỏa Vượng ở trong cơn mưa lớn lớn tiếng hỏi.
Dịch Đông Lai tay vẫn không dừng lại, vừa vẽ điên cuồng vừa trả lời: “Trước đây bọn họ căn bản không thể xuyên qua được! Đó là vì họ không tìm được đường! Họ cần một phương tiện! Lý Hỏa Vượng, cậu có hiểu không? Thanh Vượng Lai nói đúng! Tất cả đều là hình chiếu! Đã là hình chiếu đương nhiên cần có vải phông làm nền!”
Nói đến đây, trong mắt Dịch Đông Lai hiện lên một tia do dự, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của mình ảnh ngược trong vũng nước bên cạnh, dấu vết do dự cuối cùng trong lòng anh ta hoàn toàn biến mất, tay càng nắm chặt mái ngói.
“Không sao, không thua được! Tôi cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện! Tôi là hình chiếu Đại Na! Điều này chắc chắn đúng! Nhưng có một điểm khác là nó đã điên, còn tôi thì không!”
Nhận thức hoàn toàn mới của Dịch Đông Lai không làm Lý Hỏa Vượng sốc, nhưng hắn giật mình vì thứ anh ta vừa vẽ ra, đó là thanh niên mập ú, giống như nhét cái gì căng phồng ở bên dưới.
Thứ khác đều rất xa lạ, nhưng nụ cười trên mặt lại quen đến mức Lý Hỏa Vượng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết người này là ai. Hình chiếu của Tam Thanh, Thanh Vượng Lai!
Tam Thanh không rời đi, anh ta đang trốn ở bên này!
Nhìn khuôn mặt kinh tởm của Tam Thanh, trong lòng Lý Hỏa Vượng cháy lửa, các chuyện tồi tệ vô sỉ mà anh ta từng làm luân phiên vụt qua óc của hắn.
Lý Hỏa Vượng không chút do dự nhặt một viên gạch vỡ trên mặt đất đập mạnh vào đầu của hình vẽ Thanh Vượng Lai, đá va chạm phát ra một tiếng vang trong trẻo.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng đứng rất gần với tranh của Dịch Đông Lai, bởi vậy hắn phát hiện có cái gì không thích hợp, Tam Thanh cách Triệu Sương Điểm cực kỳ gần, gần đến mức một phần thân thể của hai người chồng lên nhau.
"Hắn muốn làm gì! Hắn rốt cuộc muốn làm gì! Đã lúc này rồi, sao hắn dám!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận