Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 853: Vận may (2)

"Vào thời thượng cổ, con người là thứ các thầy mo nuôi để ăn thịt, sống không khác gì những con heo ăn thứ bẩn thỉu kia cả.”
"Nhưng về sau, tổ tiên của chúng ta không muốn đời đời kiếp kiếp làm heo nữa, vì vậy mới chạy trốn ra ngoài.”
"Trốn ra cũng không được, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm được, cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp mở ra một vùng đất trời để sống qua ngày, khí vận chính là thứ chống đỡ vùng đất trời này.”
"Nhưng bọn họ sẽ không bỏ qua, bọn họ luôn muốn phá vỡ thế giới của chúng ta, bắt chút ta tiếp tục trở về làm heo.”
"Lúc đầu, cổ nhân nghĩ ra một biện pháp là cướp đi một phần khí cận trên người thầy mo, để một người chống đỡ vùng đất trời này, người đó chính là hoàng đế lúc ban sơ, bất kể là hoàng đế nào thì cũng đều giống nhau cả.”
Cơ Lâm sững sờ tại chỗ, đầu óc rối bời, nhất thời không hiểu đối phương đang nói cái gì.
“Nghĩ không thông cũng không sao, đợi sau khi con đăng cơ rồi, có thời gian thì suy nghĩ một chút, nhớ lấy, những gì ta nói mới là sự thật, nếu như sau này có người nói với con về Tư Mệnh gì đó, Trường Sinh Thiên gì đó thì đều là giả, đều là muốn lừa gạt ngu dân.”
Cơ Lâm thất thần đi ra ngoài, ngồi ở bậc thềm tẩm cung suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ đến lúc trời rồi rồi lại đến lúc trời sáng.
Nếu phụ hoàng mình không lừa mình, vậy con cái của mình sau này cũng phải giống như mình, tàn sát lẫn nhau.
Để duy trì cái gọi là khí vận này, Cơ gia quả thực phải trả giá quá đắt, quá đắt rồi.
Không phải Cơ Lâm chưa từng nghĩ tới, vị trí hoàng đế này không làm nữa, đổ vận khí vận này lên lưng người khác.
Nhưng hắn ta đã trả giá nhiều như vậy, giết chết nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy rồi, không dễ gì mới có thể đăng cơ.
Mình đã trả giá rồi, mình cũng đã tốn rất nhiều công sức mới là người sống sót cuối cùng trong số chín người, bây giờ sắp hái quả rồi, nếu chỉ vì việc con cái mình sau này sẽ tương tàn lẫn nhau mà trực tiếp đem quả ngọt tặng cho người khác? Hắn ta không làm được.
Đến khi lão thái giám khoác long bào lên người hắn ta, lúc này hắn ta mới đột nhiên tỉnh lại: "Hoàng thượng, vào cung nghỉ ngơi đi, người như vậy sẽ mệt mỏi hại đến long thể.”
Cơ Lâm lặng lẽ gật gật đầu, sau đó quay người hướng về phía tẩm cung của mình, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến phụ thân cùng dáng vẻ hiện tại của ông ta: “Người chết cũng có thể sống lại, há chẳng phải nói phụ hoàng hiện tại là trường sinh bất sao sao?”
Cơ Lâm nằm ở trên giường, mơ màng suy nghĩ những vấn đề này.
Cũng vào lúc này, hắn ta đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ, đang nhanh chóng áp sát lại bên cạnh mình.
“Sao vậy?” Nằm ở trên giường, Cơ Lâm hơi nhắm mắt lại và hỏi.
"Bẩm bệ hạ, tung tích của An Bình công chúa được người khác nhìn thấy ở ngoại thành Thượng Kinh, nàng ta bị Nhĩ Cửu kia dẫn đi.”
“Cái gì?” Cơ Lâm đột nhiên mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm tiểu thái giám báo tin.
"Thì ra là hắn! Quả nhân đối xử với hắn thật lòng thật dạ như vậy, vậy mà hắn lại vì một nữ nhân mà phản bội quả nhân.”
"Truyền tin! Sau khi bắt được, chu di cửu tộc với tên Nhĩ Cửu kia, lăng trì cho đến chết. Đem hết thịt trên người ném cho chó ăn!"
Ở bên ngoài ngoại thành Thượng Kinh năm dặm, Lý Hỏa Vượng dẫn Lý Tuế điên cuồng chạy trong rừng cây, phía sau họ, những bóng người trong rừng đang di chuyển, trông thanh thế rất to lớn.
Mắt thấy những người phía sau sắp đuổi kịp, một vị La Hán áo đen tay cầm vòng phục ma đánh ra từ một thân cây bên cạnh, vòng phục ma khắc đầy kinh Phật trong tay ông ta đánh mạnh về phía hai người Lý Hỏa Vượng.
Cùng với một đường ám quang lóe lên, vòng phục ma đánh mạnh vào người hai người, trong tích tắc, cơ thể hai người giống như khúc gỗ mục, từng khúc đổ xuống.
Rất nhanh, một đám người vây quanh, nhìn cái đầu Lý Hỏa Vượng trong tay La Hán kia.
“Không đúng.” Một nam nhân ăn mặc kiểu đạo sĩ lật hai tay, lấy hai vốc lá cây xoa hai mắt mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi hắn ta đưa tay xé bỏ khuôn mặt trên đầu của Lý Hỏa Vượng, lúc này mới phát hiện, dưới khuôn mặt này là khuôn mặt của một người chết có dám một lá bùa.
"Đây là thuật che mắt. Mau đuổi theo!" Đám người vây quanh giải tán trong nháy mắt.
Mà trên sườn núi phía xa, Lý Hỏa Vượng từ xa xa nhìn mọi thứ trước mặt: "Trò này của Tọa Vong Đạo có ích hơn mình tưởng tượng, giúp mình giữ chân bọn họ một khoảng thời gian.”
“Cha, chúng ta còn bị người khác đuổi theo bao lâu nữa?” Lý Tuế nằm trên mặt đất, hai chân hai tay giang rộng ra.
“Chuyện này không phải do chúng ta quyết định mà phải xem xem Tư Thiên Giam lúc nào sẽ trở lại.” Lý Hỏa Vượng không nói gì nữa, lập tức rút ra một chiếc xương quai xanh của mình, bắt đầu vẽ bùa bói toán.
Đối tượng mà hắn muốn bói đương nhiên là Tư Thiên Giam vẫn chưa trở về kia, Lý Hỏa Vượng đương nhiên biết rằng mình không thể dựa vào phù lục bói ra quẻ tượng của Tư Thiên Giam được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận